Thang máy dừng lại mấy lần, lục tục có người tiến vào, Hướng Ca đang đứng ở vị trí gần cửa liền bị người ta chen chúc đẩy vào tận góc trong cùng.
Dáng người cô nhỏ nhắn, bị mọi người chen lấn xô đẩy cũng quen rồi.
Chỉ là không biết Sở Vân Kiêu có chấp nhận được tình trạng hỗn loạn này hay không?Cô chật vật ngẩng đầu để tìm kiếm bóng dáng của Sở Vân Kiêu.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, hô hấp của cô thoáng dừng lại trong khoảnh khắc đó.
Không biết Sở Vân Kiêu đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, anh cũng bị người ta chen lấn xô đẩy nhưng trên mặt không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Anh hơi nghiêng người, vươn tay trái chắn trước mặt Hướng Ca.
Có cánh tay chắc khỏe ngăn cản nên đám người phía trước không tiếp tục dồn về phía sau nữa, để lại cho Hướng Ca một không gian nho nhỏ.
Hướng Ca thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Vân Kiêu với ánh mắt đầy cảm kích.
Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu, ý là cô không cần khách sáo.
Cuối cùng thang máy cũng xuống đến lầu một, đoàn người lại bắt đầu chen nhau ra ngoài, những người đứng chờ ngoài cửa cũng chuẩn bị tiến vào.
"Đi thôi.
" Hướng Ca giữ chặt tay Sở Vân Kiêu, vội vàng dẫn anh ra ngoài.
Nếu chậm một chút thì e là sẽ bị người bên ngoài dồn vào