Sở Vân Kiêu cũng rất kinh ngạc vì mình thế mà lại nói chuyện nhiều đến vậy, nhưng sau khi nỗi kinh ngạc qua đi, anh không kiềm chế mình mà vẫn tiếp tục nói chuyện với cô thật thoải mái.
Sáng nay Hướng Ca không ăn gì nên lúc này đã đói cồn cào.
Nhưng nồi canh vẫn chưa thể mở nắp, cô chỉ đành giương mắt nhìn đồ ăn trong nồi, dáng vẻ rất đáng thương.
Sở Vân Kiêu chậm rãi xắn tay áo lên, sắp xếp bát đũa ngay ngắn rồi ngồi yên chờ đợi.
"Đại lão, anh tinh tế quá đi mất!" Hướng Ca cũng ngồi thẳng lưng lên.
"Gì cơ?" Sở Vân Kiêu không hiểu ý của cô.
Hướng Ca mỉm cười chữa ngượng, không đáp lại anh.
Có điều ánh mắt vẫn đang lưu chuyển giữa bộ đồ ăn của mình và của Sở Vân Kiêu, đáp án thế nào không cần nói cũng rõ.
Dường như Sở Vân Kiêu đã hiểu được điều gì đó, anh thản nhiên nói: "Thói quen thôi.
"Hướng Ca càng thấy ngượng ngùng hơn, so sánh với anh, có vẻ như cô đã quá cẩu thả rồi.
Đang định giơ tay sắp xếp lại bộ đồ ăn của mình thì! "Mỗi người có thói quen khác nhau, cô không cần lựa theo ý tôi.
" Sở Vân Kiêu đưa cho cô ly nước đã rót sẵn.
Giọng nói của anh không có vẻ gì là chế nhạo hay trào phúng mà chỉ có tôn trọng.
Hướng Ca sững người, mỉm cười buông bộ đồ ăn trong tay xuống rồi nói: "Vậy tôi sẽ chọn theo sở thích của mình.
""Ừ.
"Trước kia Hướng Ca ra ngoài ăn cơm cùng Sở Hạ Phàm, lúc nào cô cũng cẩn thận từng li từng tí, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta.
Bởi vì Sở Hạ Phàm nói từ nhỏ mình đã được rèn giũa bởi đủ các loại lễ nghi nên anh ta có yêu cầu rất cao trong việc ăn uống, Sở Hạ Phàm hy vọng Hướng Ca cũng có thể thanh nhã như mình.
Vì vậy, mặc dù Hướng Ca cố gắng phối hợp nhưng Sở Hạ Phàm vẫn có thể soi mói bắt lỗi, yêu cầu Hướng Ca phải thay đổi ngay lập tức.
Khi đó