Những kẻ còn lại thấy đối phương ra tay tàn độc thì hận không thể giết các nàng để báo thù. Lúc này Mộ Dung Phục đã tiến lại gần và nhận ra nhóm người Lý Thu Thủy liền vội vàng xuống ngựa hành lễ
"Mộ Dung Phục bái kiến nhị vị tiền bối, vừa nãy vãn bối không nhìn ra nhị vị nên vô tình đắc tội, xin được lượng thứ!"
Mộ Dung Phục nhìn thấy Vương Ngữ Yên cũng đi trong nhóm này, tâm tình có chút xao động, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua giây lát, trong tim hắn bây giờ, việc quan trọng nhất chính là phục hưng Yên quốc.
"Tiểu tử ngươi cũng tinh mắt đấy. Liếc một cái lập tức nhận ra bọn ta."
Lý Thu Thủy dùng giọng điệu tựa tiếu phi tiếu hàm ý muốn chất vấn Mộ Dung vì sao khi nãy đứng yên nhìn bọn người Tây Hạ vô lễ với các nàng.
"Đa tạ tiền bối tán thưởng, vãn bối chính là... Chính là vừa rồi khoảng cách quá xa, vãn bối chẳng thể nhìn ra mọi người."
Mộ Dung Phục đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lý Thu Thủy bất giác trở nên khẩn trương, giống như chính mình bị nàng nhìn thấu tâm can nên hết lời thanh minh biện giải. Kì thực là hắn có tật giật mình, vốn định đợi Lý Long chiếm tiên cơ rồi mình xuất hiện để giành sự tín nhiệm từ hai vị lão quái vật, nhưng không ngờ các nàng động thủ quá nhanh khiến hắn chuyện gì cũng chưa kịp làm.
"Thôi, quên đi! Các người muốn làm gì thì làm, bọn ta đi đây!"
Lý Thu Thủy chưa bao giờ nói hai lời, nàng thật sự rất khinh thường tên Mộ Dung này, cũng chẳng muốn cùng hắn giao tiếp, nếu không nể mặt Ngữ Yên, nàng đã hút cạn khô nội lực của kẻ giả nhân giả nghĩa kia. Chợt nàng nhớ tới vừa rồi, sau khi hút nội lực của Lý Long, nàng cảm giác được công lực bản thân khôi phục nhiều, thầm suy nghĩ: "Nếu hút công lực người khác có thể khôi phục thương thế, như vậy... Hành Vân không phải cũng có thể?" Lý Thu Thủy tưởng tượng như vậy mà bắt đầu lo lắng, ngày hôm trước càn rỡ với nàng... Nếu nàng khôi phục thân thể như xưa, thật rất nguy hiểm a!
Nhìn Lý Thu Thủy đột nhiên im lặng trầm tư, Vu Hành Vân hỏi
"Thu Thủy, Người đang nghĩ gì mà tập trung thế?"
Lý Thu Thủy hốt hoảng, lo sợ rằng Vu Hành Vân sẽ đọc được suy nghĩ của mình, vội vàng nói sang chuyện khác
"Không... Không có gì, ta đang nghĩ đã tới lúc nên tìm một người thích hợp cho Ngữ Yên rồi!"
Nói xong còn hướng Vương Ngữ Yên nháy mắt một cái, làm cho Vương Ngữ Yên ngượng ngùng đỏ cả mặt, tỏ vẻ oán trách nói
"Thu Thủy tỷ tỷ đang nói gì đấy, Ngữ Yên... Ngữ Yên cả đời này đều ở cạnh người mà!"
Những lời này vừa nói, Lý Thu Thủy lập tức gặp phiền toái. Ánh mắt nguyên bản hiền lành của Vu Hành Vân nhanh chóng trở nên đằng đằng sát khí, Lý Thu Thủy hấp tấp giải thích
"Hành Vân, nàng... Nàng hãy nghe ta nói a, ta... A!"
Lý Thu Thủy không kịp nói trọn câu thì thấy ma trảo của Vu Hành Vân đã giáng xuống liền vội vàng bỏ chạy, dù sao thì trong ba mươi sáu kế, tẩu vi mãi là thượng sách. Lúc chạy khỏi đoàn người, nàng còn nói vọng lại phía sau
"Ngữ Yên, ngươi hại ta rồi, ta sẽ không tha cho ngươi đâu..."
Nhìn dáng vẻ Lý Thu Thủy chạy trốn, Vương Ngữ Yên bỗng nhiên nở nụ cười. Có lẽ đây là một loại hạnh phúc, liệu ta có thể có loại hạnh phúc này không? Trong nháy mắt, nét tươi cười lại hóa thành u sầu. Quan sát sự biến hóa trên mặt Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự hận bản thân chẳng thể đem tất cả khoái hoạt của mình dâng tặng nàng, hắn rất hy vọng có thể khiến cho vị nữ nhân mang gương mặt của "thần tiên tỉ tỉ" này chú ý đến hắn một chút, nhưng sao khó quá!
"Vương cô nương, các tiền bối đều đi xa, chúng ta cũng nên tranh thủ đuổi theo thôi!"
Đoàn Dự cân nhắc từng chữ rồi mới khẽ nhắc Ngữ Yên.
"Ân" nàng hờ hững đáp.
"Lý Thu Thủy, đứng lại cho ta!"
Khinh công của Vu Hành Vân cao hơn hẳn Lý Thu Thủy, dù cho nàng có bị thương hay không đều chẳng có gì thay đổi, chỉ cần vào thời điểm có thái dương hoặc ánh trăng, công lực của nàng sẽ tràn trề vô cùng vô tận
"Người còn chạy... Ta sẽ không khách khí nữa!"
Vu Hành Vân uy hiếp nói. Kỳ thật, nàng chính là lo lắng cho thân thể Lý Thu Thủy vừa mới phục hồi, cần