Minh nguyệt giới, nam hoàng vực, thanh hoàng sơn mạch.
minh nguyệt giới là một thế giới tu luyện. nơi đây sở hữu tông môn san sát, vương triều nhiều vô số kể. tại nơi này, người người lấy tu luyện làm vinh, tôn thờ tu luyện làm văn minh chủ đạo.
mà nam hoàng vực lại là một trong cửu đại vực của minh nguyệt giới, diện tích rộng lớn vô ngần, sơn mạch, sông hồ bao la bát ngát, trải rộng trăm vạn dặm không ngớt.
nam hoàng vực, bởi vì cương thổ rộng lớn, lại màu mỡ phì nhiêu, linh khí dồi dào, cho nên tông môn tu luyện mọc lên nhiều như nấm sau mưa, vương triều liên miên san sát, tính ra chí ít cũng có đến tám trăm, một nghìn quốc gia lớn nhỏ chen nhau từ bắc xuống nam, từ đông sang tây. ấy là chưa kể đến hơn phân nửa lãnh thổ còn là nơi hoang vu, bị chiếm lĩnh bởi yêu tộc, hung thú, nguy hiểm trùng trùng không người dám đặt chân.
thanh hoàng cốc nằm tại biên giới phía nam của nam hoàng vực. khác hẳn những mảnh đất phì nhiêu, giàu có vốn nên là đặc điểm của nam hoàng vực, thanh hoàng cốc nổi tiếng là mảnh đất cằn cỗi, thiếu đi sức sống.
nơi này, bởi vì quá mức xa xôi, lại quá mức hoang vắng, cho nên vạn dặm không thấy bóng người. hơn thế nữa, hoàn cảnh linh khí mỏng manh đến mức đáng thương khiến cho tu sĩ chẳng thèm ngó ngàng tới. điều kiện linh khí không đủ, linh tài, dược thảo không thể phát triển, đất đai không uẩn dưỡng nổi thiên tài địa bảo, hung thú, yêu tộc cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới.
có thể nói, thành hoàng sơn mạch là một mảnh đất chết theo đúng nghĩa đen đối với giới tu luyện. không một ai nguyện ý đặt chân đến nơi này, đơn giản bời vì mảnh sơn mạch này nuôi không nổi tu sĩ.
thế mà, tại giữa mảnh sơn mạch được cho là khô cằn ấy, lại phát sinh một sự kiện ngoài ý muốn tất cả mọi người.
giữa mảnh sơn cốc trống vắng, một người thanh niên, hai mắt nhắm hờ, tĩnh tọa tu luyện, mặc cho gió nhẹ vờn góc áo, mặc cho ánh nắng ấm áp thấm đẫm da thịt, mặc cho hương cỏ, hoa lá tràn ngập khoang mũi.
người thanh niên này vẻ ngoài trẻ trung vô cùng, cốt linh chưa tới hai mươi. hắn mặc bộ áo bào xám, rách rưới đầy vết tích của năm tháng phơi gió phơi sương, tựa như chính thân thể hắn vậy. tóc tai hắn bù xù, mọc ra lởm chởm, dấu hiệu của không biết bao nhiêu ngày tháng không hề được chăm sóc qua.
dẫu vậy,
những điểm ấy không làm vẻ ngoài tuấn tú của hắn giảm đi bao nhiêu. sống mũi hắn thẳng tắp, hai hàng lông mày cương nghị, cái cằm vuông vức, kết hợp một cách tuyệt vời với chiếc trán rộng, sáng. đáng ngạc nhiên là, làn da hắn trắng và mịn, đủ để khiến bao nhiêu nữ nhân ghen tị đến tận cùng dù phơi nắng phơi sương ngày qua ngày. đây có lẽ là thành quả nhờ đi qua thiên địa linh khí uẩn dưỡng đi.
tuy nhiên, thứ này chẳng có gì lạ lùng. bất kể là tu sĩ nào, chỉ cần không tu luyện ma công, tà pháp, làm trái thương thiên, đều có dung nhan đẹp mắt. người thanh niên này tuấn lãng chẳng có gì để bàn cãi, ngoại trừ khí chất của hắn phiêu miểu, xuất trần tựa như trích tiên giáng lâm mà thôi.
cái chân chính để người ta sợ hãi, nếu như có bất kỳ tu sĩ hay yêu tộc có mặt tại đây, là bởi theo mỗi nhịp hô hấp đều đều của hắn, thiên địa linh khí lại nồng đậm thêm một tia.
nói chính xác hơn, theo mỗi hơi người thanh niên này thở ra, hắn trả lại cho thiên địa một lượng không nhỏ thiên địa linh khí.
đây mới là điểm đáng sợ. tu sĩ khác hấp thụ thiên địa linh khí tu luyện, mà hắn, trả ra thiên địa linh khí khi tu luyện.
cũng bởi vậy, hoàn cảnh xung quanh nơi người thanh niên tu luyện bị cải biến hoàn toàn. lấy hắn làm trung tâm, bán kính vạn trượng xung quanh linh khí trở nên dày đặc chẳng kém gì một cái tiểu động thiên phúc địa. thậm chí, nơi dày đặc nhất còn có thể kết thành sương mỏng, đọng lại thành giọt trên lá cây, ướt đẫm nham thạch.
dưới hoàn cảnh tẩy lễ, linh thảo, lĩnh tài cũng bắt đầu đua nhau sinh trưởng, lan tràn, che kín cả một vùng đất hoang cằn. cứ việc chúng chỉ là nhất phẩm linh tài, dược thảo, là phẩm cấp thấp nhất tài nguyên, điều ấy cũng đủ để người ta sợ ngây người khi nhìn đến hoàn cảnh đối lập ở bên ngoài vạn trượng.
lúc này, dị biến xảy ra.
theo hơi thở mỗi lúc một trở nên dồn dập, thiên địa linh khí thả ra mỗi lúc một nhiều, thiên địa quy tắc, lấy bán kính mười trượng xung quanh người thanh niên trở nên hỗn loạn. đồng thời, không gian xung quanh hắn trở nên vặn vẹo, thời gian đảo lưu, vỡ vụn. tại một khoảnh khắc này, trật tự sụp đổ, quay trở lại hỗn mang. thế rồi hỗn mang lại được xây dựng, ghép nối, hình thành nên trật tự. một khoảnh khắc, hết thảy vạn vật, khái niệm quy trở lại hư vô rồi lại được tái xây dựng. ngay cả nhân quả cũng tan vỡ.
tất cả những điều ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc mà thôi. không bị kiểm soát có chủ đích, không được chủ ý điều khiển. tất cả hiện tượng phát sinh hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bất kỳ ý thức nào.
một chớp mắt, những hiện tượng ấy lóe lên rồi biến mất, như thể, chúng chưa từng xảy ra, chưa từng xuất hiện.
người thanh niên lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, gương mặt hắn tràn đầy vui mừng. cặp mắt sáng ngời, cuốn hút của hắn chẳng hề giấu diếm đi sự kinh hỉ vạn phần từ sâu trong đáy lòng. hắn khẽ thì thầm:
“hai năm, rốt cuộc cũng đột phá.”
hắn nhanh nhẹn đứng dậy, vươn vai, vận động thân thể rồi cẩn thận cảm nhận thể nội sức mạnh cuồn cuộn như một con hồng hoang mãnh thú sôi trào bên trong thân thể mình.
“ n. mạnh hơn so với trước mười lần có hơn.”
hắn thì thào, không kịp chờ đợi kiểm chứng thực lực hiện tại của bản thân. chỉ thấy, hắn vươn ra một chỉ, khẽ điểm vào hư không. tại