Thứ hạng thực lực giữa các châu cao thấp không phải là kinh thiên bí mật gì.
Một tu sĩ có chút thực lực chỉ cần động tâm tư là có thể thu đến kết quả không sai biệt lắm.
Tình huống như thế dẫn đến rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi xuất thân từ các châu thứ tự cao sinh ra một cỗ ngạo khí, tâm tính tự cho là cao hơn người khi đứng trước người từ các châu khác.
Ngay cả tân sinh của Thái Linh nội viện cũng là như vậy, tân sinh đến từ Tô Châu, thương thường bày tỏ thái độ không mấy coi trọng tân sinh đến từ châu như U, Thanh hay Kinh Châu.
Không hẳn là bọn hắn kiêu ngạo mù quáng, mà sự thực chính là như vậy.
U Châu, Thanh Châu, Kinh Châu, cả ba châu cộng lại, số lượng tân sinh cũng không thể nào sánh ngang với chỉ một cái Tô Châu, thực lực càng là kém hơn một mảng.
Đối với thái độ này của các tân sinh, Thái Linh học viện cũng là không có cách nào.
Tu vi, đạo thuật, công pháp học sinh tu luyện, bọn hắn có thể can thiệp, thế nhưng tâm tính thì chỉ có thể chờ thời gian đến ma luyện.
Qua mấy chục năm, trăm năm, thái độ giữa các Châu học sinh cũng sẽ tự chuyển biến.
Trái ngược với đại đa số tân sinh phấn khích, Trần Nguyên lộ ra bình tĩnh rất nhiều.
Hắn thong dong đi đến một bên chỗ trống cạnh boong tàu, ánh mắt hướng về nơi xa phía trước, khẽ nhíu mày.
“Thế nào? Đạo hữu phát hiện điều gì bất thường sao?” Sơ Ninh Lan đứng kề bên hắn hỏi thăm.
Nàng cũng không tin, nội viện lại tọa lạc tại nơi đất hoang thế này.
Phải biết, Thái Linh nội viện không thể so với ngoại viện.
Thái Linh học viện chân chính nội tình mạnh hơn Sơ gia quá nhiều.
Cũng vì lẽ đó, nàng càng hiếu kỳ, Thái Linh nội viện là dùng thủ đoạn gì che giấu tự thân vị trí.
Dương Ly Tình theo bên Trần Nguyên cũng hiếu kỳ.
Nàng thời gian ở tại học viện không lâu, càng chưa từng ghé qua Thái Linh nội viện, đối với Thánh địa tu luyện này mang đầy lòng tò mò.
Trần Nguyên nhìn thoáng qua hai nữ nhân, nói khẽ: “Phía trước năm nghìn dặm có kết giới.
Cụ thể là cái gì, ta không rõ.”
Sơ Ninh Lan kinh ngạc một lần nữa chăm chú nhìn về phía trước, sau lại hồ nghi hỏi Trần Nguyên: “Đạo hữu là như thế nào biết được? Ta có thể cái gì cũng không thấy.”
Trần Nguyên không đáp lời.
Hắn không thể nói rằng, đây là Khởi Nguyên nhãn mang cho hắn kết quả.
Đối với cấp bậc này phi thuyền, năm ngàn dặm chẳng mấy chốc mà qua.
Tại trọng mắt người khác, tòa kết giới khổng lồ bao trùm lên phương viên mười mấy vạn dặm là vô hình, nhưng tại trước Khởi Nguyên nhãn của Trần Nguyên thì hiển lộ rõ rành rành.
Hắn thậm chí có thể phát giác ra rõ ràng, tòa kết giới kia là hợp thành từ ba nghìn sáu trăm trận pháp độc lập, lớn nhỏ khác nhau, phòng thủ, tấn công, hỗ trợ, cảnh báo, phân loại,...!
Mắt thấy phi thuyền đã đi đến trước mặt tòa kết giới, thế nhưng, các đạo sư không hề có ý định giảm tốc.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại chừng mười dặm, mũi chiếc phi thuyền đột nhiên phát ra quang mang lập lòe.
Là một kiện Ngũ phẩm pháp khí.
Đồng thời, Trần Nguyên biết đây là một loại cảnh báo trước, hoặc cũng có thể nói là một dạng nghiệm chứng thân phận.
Tại khoảnh khắc đó, hắn bắt được trên kết giới xuất hiện một lỗ hổng, kích thước chỉ vừa nhỉnh hơn một chút con tàu, vị trí cũng nằm trên đúng quỹ đạo di chuyển của nó.
Tại thời khắc phi thuyền vượt qua kết giới, gần hai trăm tên tân sinh chỉ cảm thấy đầu óc ông một tiếng, thần hồn hơi run nhẹ, thân thể lảo đảo không yên.
Bất quá, cảm giác khó chịu này chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt rồi biến mất, cẩn thận dò xét lại thân thể liền không có dị dàng, ngay cả thể nội linh lực cũng chưa từng có bạo loạn; tu sĩ nếu kém nhạy bén, rất dễ dàng lầm tưởng rằng bản thân gặp phải ảo giác.
“Đây là …” Một vị tân sinh lấy lại tinh thần, hắn trừng lớn hai mắt, khó thể tin vào tràng cảnh phía trước.
Nào còn có sơn mạch hoang vắng cằn cỗi, nào còn có linh mạch nứt gãy, linh khí thưa thớt, nào còn có đất đai nghèo nàn, linh mộc, linh dược đê giai; giờ đây, hiện lên trước mắt bọn hắn là liên miên không dứt sơn mạch đại địa, bao la và hùng vĩ.
Từng tòa núi xanh mơn mởn, phủ lên đầy rẫy linh thảo, tiên dược cùng cổ mộc, chồi lên cao vạn trượng chọc thẳng vào giữa trời xanh.
Dọc theo các sườn núi dài, thung lũng sâu, hang động to lớn là những cỗ khí tức hùng hậu, khủng bố: Tam giai nhiều vô số kể, Tứ giai khắp nơi đều có, Ngũ giai lác đác, thậm chí còn có như ẩn như hiện khí tức của Lục giai sinh linh.
Không ít tân sinh bị những cố khí tức này dọa cho giật nảy mình.
Thế nhưng, bọn hắn rất nhanh phát hiện ra những cố khí tức ấy không mang theo chút nào địch ý, thiếu đi sự hoang dại, điên cuồng của hung thú thông thường.
“Là Linh thú, hoặc là Thụy thú.” Một tân sinh trong miệng khẽ thì thào.
Linh thú hiền hòa, Thụy thú mang đến điềm lành.
Đây là nhận thức chung của các tu sĩ.
Cho nên, lời nói này để cho rất nhiều tân sinh hứng phấn.
Bọn hắn vội vàng ghé mắt tìm kiếm sự thật.
Cũng đến đó, bọn hắn mới phát hiện, bên dưới bọn hắn có thật nhiều sông ngòi rộng lớn, đan xen chằng chịt, cuồn cuộn chảy ngang dọc đại địa, cung cấp sức sống giàu có cho cả mảnh đất sinh cơ bừng bừng.
Phương nam càng là có hàng trăm cái hồ lớn nhỏ, mặt hồ phẳng lặng như gương, xen lẫn vào những mạch Linh Thủy không ngừng phun trào.
Có thể Linh thủy này chỉ là Nhị phẩm, Nhất phẩm các loại đê giai Linh Thủy, thế nhưng chúng tại số lượng, nhiều như một con suối lớn, cuồn cuộn không ngừng, khiến cho cả phương viên trăm dặm nồng nặc linh khí, kết tinh thành sương mù.
“Quác.” Một tiếng chim hót xé rách trời xanh.
Các tân sinh theo bản năng nhìn lên, hai chân không tự chủ khẽ lui về sau nửa bước.
Bất quá, lần này không có hung cầm tập kích, mà là một con Linh Cầm, mào đỏ chót, có bốn con mắt xanh lam, lông vũ toàn thân màu tím nhạt, hai chân mang theo móng vuốt sắc nhọn, sải cánh chừng trăm trượng, bảy cái lông đuôi chảy hừng hực hỏa diễm như thiêu đốt cả không khí, khiến cho không gian sau lưng nó vặn vẹo, bẻ cong vì sức nóng khủng khiếp.
Là một loại không biết Linh cầm, hơn nữa còn là Tứ giai Linh cầm.
Các tân sinh ghé mắt nhìn theo bóng dáng Linh cầm đã bay xa ngoài ba trăm dặm.
Bọn hắn ngược lại là không lo lắng sóng nhiệt từ Linh cầm đả thương người.
Kết giới bảo hộ con tàu bên ngoài có thể nhẹ nhàng hóa giải cả Ngũ giai hung thú công kích, một cái Tứ giai sư kỳ Linh cầm không thể đe dọa đến an nguy của bọn hắn.
“Là Thất Vĩ Tử Linh Cầm.” Bỗng nhiên, một thanh âm vang vọng trong tay chúng tân sinh.
Khi bọn hắn quay người lại thì thấy một vị Tứ phẩm Thượng nhân đạo sư nhẹ nhàng đạp không mà đến, ánh mắt hướng về phía chỉ Linh cầm nơi xa.
“Bái kiến đạo sư.” Hơn một trăm tân sinh cung kính chắp tay, khom người đối với vị đạo sư này hành lễ.
Mặc dù bọn hắn là thiên kiêu, từ nay trở thành một vị nội viện học sinh, đối phương là ngoại viện đạo sư, không quá cần thiết cung kính như vậy.
Thế nhưng, đã là đạo sư và học sinh, tại thâm tâm bọn hắn vẫn là người bề trên, điểm ấy tâm tính, nếu là không có, bọn hắn không vào nổi ngoại viện.
“Ừm.” Vị đạo sư kia hài lòng, khẽ gật đầu.
Hắn giải thích: “Thất Vĩ Tử Linh Cầm là một giống Linh cầm, lai tạo từ Khổng tước chi thứ, cũng là hậu duệ của khổng tước, huyết mạch bị pha loãng, kết hợp với đời sau của Tử Linh kê cùng Hỏa Nha.
Tính ra, chỉ Linh cầm này mang trong mình huyết mạch của ba loại Linh cầm cao quý, chẳng