Kể từ khi tiến vào khu vực kết giới, tốc độ của phi thuyền giảm chậm lại đáng kể.
Không biết rõ đây là quy củ định ra tại nội viện về tốc độ phi hành hay là bản ý của các đạo sư điều khiển tàu như vậy, bất quá, điều này tạo ra một cơ hội tốt cho các tân sinh ngắm nhìn quang cảnh mang nồng đậm tiên gia khí chất của tổng bộ Thái Linh học viện.
Vị Tứ phẩm Thượng nhân đạo sư nọ giảng giải nội viện cho đám tân sinh nghe hai khắc đồng hồ, trọn vẹn một phần tư canh giờ, mới kết thúc.
Trần Nguyên nghe một hồi mới biết, vị đạo sư này từng có một quãng thời gian dài sinh hoạt tại nội viện với tư cách nhân lực điều động tạm thời.
Hiểu biết của hắn đối với nội viện hơn xa đạo sư thông thường.
Sơ Ninh Lan đứng tại bên cạnh Trần Nguyên, bỗng nhiên hỏi ra: “Trần đạo hữu, tại Chư sơn bách phong, đạo hữu dự định gia nhập Sơn phong nào?”
Thái Linh học viện nội viện cơ cấu quản lý có phần khác biệt so với ngoại viện.
Ngoại trừ cơ quản quản lý thẩm quyền cao nhất, đứng đầu bởi viện trưởng, hỗ trợ bởi ba vị phó viện trưởng và có sự tham gia của mười sáu vị các lão, nội viện được chia thành các sơn phong khác biệt, gọi là chư Sơn bách Phong.
Trong đó, chư Sơn kỳ thực là ám chỉ mỗi mặt kỹ nghệ, ngành nghề ưa chuộng trong giới tu luyện, hợp lại với nhau mà thành lập cơ quan riêng biệt: Tỉ như Đan sơn, Trận Pháp sơn, Linh Dược sơn, Linh Thực sơn, Cổ Mộc sơn, Linh Tửu sơn, Phù Văn sơn, Ngự Thú sơn, Luyện Khí sơn, Tàng Kinh sơn,...!Theo một nghĩa nào đó, những tòa ‘sơn’ này chỉ là cách gọi thay thế cho Đan các, Trận Pháp các, Linh Dược các, Linh Thực các, Cổ Mộc các,...!tại các thế lực lớn khác.
Mà Bách phong, ấy là chỉ nơi thu dưỡng, tổ chức và dạy dỗ học sinh.
Mỗi một phong đều đứng đầu bởi một hay nhiều vị đạo sư, thông thường có khuynh hướng tu luyện theo một thuống tính hoặc trường phái công pháp nào đó.
Nơi họ thu nhận học sinh cũng có nhất định thiên phú, hay chí ít là hứng thú liên quan đến khuynh hướng công pháp của phong này.
Giữa các phong, học sinh được bồi dưỡng và dạy dỗ là độc lập với nhau; tuy nhiên, có những quy tắc chung của học viện mà các phong nhất định phải tuân theo, điển hình nhất là cấp bậc phân chia học sinh: thấp nhất từ phổ thông, cao hơn là tinh anh, lên nữa là hạch tâm và cao quý nhất là thân truyền.
Bởi vì Thái Linh học viện cổ vũ cổ vũ sự đa dạng và phong phú mà theo bọn hắn là gọi là ‘bách gia tranh phong, học viện không hạn chế việc mở ra thêm các phong.
Cái gọi là Bách phong, thực chất chỉ là tên gọi chung, trên thực tế, số lượng phong tại Thái Linh nội viện từ lâu đã vượt quá con số một trăm.
Tất nhiên, học viện không thể để cho người trong nội viện vô điều kiện mở ra các phong.
Bởi vì mỗi một phong mở ra đều cần đỉnh núi riêng, cần trận pháp, cần linh mạch, cần tài nguyên, cùng yêu cầu rất nhiều đặc quyền mà phải có ghi chép lại.
Nếu như ai ai cũng có thể mở phong, như vậy nội viện chẳng mấy chốc sẽ thật loạn.
Muốn mở ra một phong, đồng thời trở thành phong chủ, điều kiện tiên quyết chính là cần thân phận đạo sư cao cấp nội viện.
Không phải là loại đạo sư cấp thấp, cần định kỳ mỗi mấy chục năm đi chiêu sinh loại kia, cũng không phải là đạo sư cấp trung, thường thường làm hướng dẫn hay dạy dỗ học sinh, mà là đạo sư cao cấp, có năng lực quản lý một phương.
Điều kiện kế tiếp là thực lực.
Chỉ có tu vi Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân trở nên mới có tư cách mở ra một phong, trở thành phong chủ; còn nếu muốn kế thừa một phong, chí ít cũng là Ngũ phẩm trung kỳ trở nên.
Ngoài hai điều kiện thép này ra, còn có không ít hơn hai mươi điều kiện nhỏ khác, yêu cầu về độ trung thành, cách xử xự, hành vi cùng trách nhiệm liên quan chặt chẽ giữa phong chủ và học viện.
Không có những điều kiện này, mặc cho các phong chủ tự tung tự tác, học viện chẳng mấy chốc sẽ loạn thành một bầy.
Dẫu là vậy, số lượng ‘phong’ tại nội viện thực sự là nhiều lắm.
Thống kê gần đây nhất cho thấy nội viện có cả thảy năm trăm bảy mươi tám phong lớn nhỏ.
Các phong này thực lực mạnh yếu, mặt bằng chung tu vi, só lượng nhân sự không đều nhau, thậm chí chênh lệch rất xa: phong yếu nhất chỉ có một vị đạo sư, tu vi Ngũ phẩm Chân nhân dẫn đầu, bên dưới học sinh chỉ có lác đác ba, năm người, gần như đứng ở bên bờ sụp đỏ; trong khi đó, phong mạnh nhất, đạo sư có thể lên đến hai chữ số, Lục phẩm Chân quân cấp bậc nhân vật càng là không ít, học sinh bên dưới nhiều đến hàng ngàn.
Hết thảy những thông tin này đối với các tân sinh đều tương đối mới mẻ.
Nếu như không có vị đạo sư kia thông báo, bọn hắn còn phải mất công đi tìm hiểu một phen.
Trần Nguyên nghe đến Sơ Ninh Lan đặt câu hỏi, không khỏi lâm vào trầm tư.
Hắn rốt cuộc nên lựa chọn gia nhập phong nào đâu?
Lấy thiên phú cùng tư chất hắn biểu hiện ra, gần như sơn phong nào cũng mở rộng cửa chào đón hắn.
Trái ngược với đại đa số tân sinh khác, chỉ có thể bị động được phong sơn thu lưu, hắn là có quyền lựa chọn.
Thế nhưng, lựa chọn thế nào mới là tốt nhất?
Theo lẽ thường mà nói, sơn phong càng mạnh, lấy được tư nguyên càng nhiều, đồng thời có càng nhiều cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, có càng nhiều điểm cống hiến, cơ hội phát triển càng cao, tiền đồ tương lai càng là rộng mở.
Tuy nhiên, sự thật có là như vậy?
Trước không đề cập sơn phong càng mạnh, học sinh càng nhiều, cạnh tranh càng gắt gao; chỉ đề cập tới tư nguyên thôi, Trần Nguyên đã không nhấc lên nổi bao nhiêu hứng thú.
Tư nguyên mà học viện cung cấp, đại đa số cung ứng dưới dạng linh thạch, đan dược, dược tài, vật liệu luyện khí, pháp khí, linh quả,...!các loại hình.
Đây chẳng phải cũng là tư nguyên mà các học sinh theo đuổi sao?
Bất quá, những thứ này đối với hắn mà nói thì chỉ có hai chữ: Vô dụng.
Thứ Trần Nguyên chân chính mong muốn là kinh thư, công pháp, pháp thuật, bảo vật có thể trợ hắn tham ngộ chân lý, lý giải đại đạo, đề thăng đạo hạnh.
Loại tài nguyên này, kỳ thực tại bất kỳ sơn phong nào cũng có thể tiếp cận.
Tất nhiên, khả năng tiếp cận nhiều hay ít, còng phụ thuộc vào thực lực mỗi sơn phong mạnh yếu khác nhau.
Sơn phong thực lực mạnh, đạo sư tu vi cao, hiển nhiên quyền nói chuyện tại trong học viện sẽ cao hơn, như thế càng dễ dàng hơn giúp Trần Nguyên hăn tiếp cận nhiều cổ văn, kinh thư, bí tịch.
Đây là điều sơn phong yếu rất khó làm được.
Thế nhưng, sơn phong mạnh thường thường có đông đảo đệ tử, thành lập lâu đời, ngay cả chân truyền đệ tử cũng tầng tầng lớp lớp.
Để cho phong chủ tự mình ra tay giúp Trần Nguyên một người tiếp cận nguồn tài nguyên cao cấp kia, quả thực là không dễ.
Chung quy, cả sơn phong không phải chỉ có hắn một mình.
Suy đi nghĩ lại, Trần Nguyên cảm thấy, chỉ có sơn phong thực lực mạnh, dẫn đầu bởi đạo sư cao cấp, tu vi cao thâm, lại nội bộ nhân viên ít ỏi mới cung cấp cho hắn trợ giúp lớn nhất.
Không chỉ là hắn, kỳ thực bất kỳ học sinh nào thì đó cũng là lựa chọn tối ưu: đạo sư có nhiều quyền hành, cung ứng tài nguyên tối đa trong khi số lượng học sinh cạnh tranh lại ít.
Thế nhưng, học viện thật có loại sơn phong tiện nghi này?
Nghĩ đến đây, Trần Nguyên không khỏi lắc đầu, cảm thấy bản thân quá lý tưởng hóa.
Hắn đáp lại Sơ Ninh Lan: “Tại hạ còn chưa suy nghĩ thấu đáo chuyện này.
Đi một bước, tính một bước.
Trước hết lại xem hết các phong rồi làm ra quyết định cũng không muộn.”
Sơ Ninh Lan gật đầu, cảm giác đối phương quyết định như thế không sai.
Người khác không có quyền lên tiếng, nhưng kẻ đối mặt nàng lúc này bước vào Tam phẩm khi niên kỷ còn chưa đến hai mươi, thiên tư khủng bố không gì sánh nổi, tất cả các sơn phong đều sẽ vì đó