Không còn người thứ hai để tặng?
Lữ Như Yên nghe đến lời của Trần Nguyên, trái tim đập rộn lên không kiểm soát được như con hươu nhỏ xông loạn, hai má nàng không tự chủ phiếm hồng, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn phiêu đãng.
Đồng thời, nội tâm của nàng đang không ngừng gào thét: ‘Hắn, như vậy có tính hay không là thổ lộ?’
Nàng ưa thích hắn là sự thật.
Chân tâm sâu sắc cũng không giả.
Thế nhưng, như thế này có phải hay không quá nhanh một chút? Nàng luống cuống, tâm lý hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này.
Nàng là nhận lời, hay là nhận lời đâu?
Phản ứng của Lữ Như Yên, Trần Nguyên đều nhìn ở trong mắt.
Nàng bối rối, hắn vui vẻ.
Nàng biểu cảm xấu hổ lại thẹn thùng, điều này chứng tỏ nàng có ý tứ với hắn.
Kỳ thực, trước đó hắn đã có thể nhìn ra điều này.
Từ việc nàng tìm hiểu tình báo các sơn phong kỹ lưỡng đến như thế, có thể nhìn thấy nàng bỏ ra công sức không nhỏ.
Nàng làm việc này cho ai? Không phải hắn thì đâu còn người khác? Chỉ cần không phải đầu gỗ đều có thể nhận ra.
Biểu hiện của nàng lúc này chỉ để hắn càng thêm khẳng định mà thôi.
Trần Nguyên cũng ưa thích Lữ Như Yên.
Đã cả hai người đều có ý tứ, như thế, hắn không ngại mà thúc đẩy mối quan hệ này tiến thêm một bước.
Lữ Như Yên chung quy là nữ hài tử, còn là nữ nhân thiên hướng tương đối truyền thống loại kia, việc chủ động này, sao có thể để nàng đi làm?
Cho nên, Trần Nguyên cần là người trước tiên tiến lên một bước.
Trải qua một phen bối rối, Lữ Như Yên rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
Nàng vội vã khoát tay nói ra: “Trần công tử, đan dược này quá quý giá.
Công tử vẫn là giữ lại cho chính mình phục dụng.”
Trần Nguyên lắc đầu, không thu hồi đan dược trở về: “Thập Niên đan, mỗi một tu sĩ chỉ có thể sử dụng tối đa một lần trong đời.
Mà ta, đã dung qua.”
Hắn vừa dứt lời, Liễm Linh thuật bị thu hồi trở lại, một cỗ khí tức kinh khủng từ trên thân thể hắn lan tràn ra không còn sót lại chút nào, ảnh hưởng đến không gian quanh thân thể hắn méo mó, linh khí xung quanh thân thể hắn bạo động.
Và dù rằng, cỗ khí thế này ôn hòa, không mang chút nào ác ý với Lữ Như Yên, nhưng tại một khoảnh khắc ấy, nàng vẫn là không hiểu tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Trần công tử, tu vi của ngươi…” Lữ Như Yên sửng sốt.
Khí tức này, thế nào lại là của một tu sĩ Tam phẩm tầng hai.
Nếu có người nói cho nàng biết, đây là Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ, nàng chắc chắn tin tưởng không nghi ngờ.
“Phải.” Trần Nguyên gật đầu: ‘Tại mấy tháng trước, ta có cơ hội đạt đến hai viên Thập Niên đan.
Một viên ta đã phục dụng.
Tu vi hiện tại của ta đã là Tam phẩm tầng năm hậu kỳ, qua không đến một năm rưỡi liền có thể bước vào tầng sáu.”
Lữ Như Yên nghe lời này chấn kinh không thôi, đến mức hắn nắm chặt bình đan dược vào trong nắm tay nàng, nàng cũng không chút nào phát giác ra được.
Trong lòng nàng bây giờ chỉ còn có kinh ngạc vá khiếp sợ.
Hai mươi tuổi, Tam phẩm tầng năm, sắp đạt đến tầng sáu tu vi.
Nàng hiểu biết rộng rãi, cũng khó mà chấp nhận sự thực này.
Đồng thời, nàng lại có chút kinh hi vì hắn.
Tại thời khắc mà suy nghĩ của Lữ Như Yên còn hỗn loạn, Trần Nguyên ra đòn quyết định.
Hắn nói: “Lữ cô nương, ngươi thiên tư xuất chúng, nhưng còn quá trẻ.
Để tu luyện đến Tam phẩm trung kỳ, dù có tài nguyên đầy đủ duy trì, chí ít cũng cần mười năm.
Như vậy, cảnh giới càng cao hơn đâu?”
Lữ Như Yên vừa nghe vậy, trong lòng trấn kinh cùng vui vẻ liền thay bằng giật mình.
Nàng giật mình vì trong lúc nàng không có chú ý tới, khoảng cách giữa nàng và hắn lại bất tri bất giác kéo ra xa đến vậy.
Hai năm trước đó, hắn là Tam phẩm tầng một, nàng còn là Nhị phẩm tầng tám.
Sự kiện Thần Hà sơn kết thúc, hắn tiến thêm một bước, nàng cũng theo lên một bước.
Vốn dĩ tưởng rằng hai năm qua đi, đầu nhập đại lượng tài nguyên, tu vi thành công bước vào Tam phẩm hàng ngũ, nàng cùng hắn có thể kéo ngắn lại một chút khoảng cách.
Nào ngờ, khoảng cách lại dài ra đến như vậy.
Trần Nguyên chân thực ý nghĩ cũng không sai biệt nhiều lắm.
Có thể, tu vi thật sự của hắn xa xa không chỉ Tam phẩm tầng năm đơn giản như vậy.
Nếu như hắn đã tuyển định Lữ Như Yên, như vậy hắn cần từng bước trợ giúp nàng tăng cao tu vi, theo kịp bước chân của hắn.
Hắn thật không muốn, người mà hắn tuyển định, đến một ngày nào đó vĩnh viễn phải dừng lại tại một nơi nào đó mà hắn đã đi qua thật xa.
Cứ như vậy, Trần Nguyên đưa cho Lữ Như Yên không chỉ Thập Niên đan mà còn có cả Ngộ Đạo Bồ đoàn.
Hai trong ba món bảo vật Băng Ngọc Chân quân cảm tạ hắn, hắn đã đưa cho Lữ Như Yên.
Còn lại Thiên Nguyên Linh dịch, hắn lại tìm cơ hội đưa cho nàng sau.
Chờ cho đến khi nàng triệt để tiêu hóa hết Thập Niên Đan, lại triệt để vững chắc cảnh giới, tới khi đó hắn sẽ đích thân vì nàng hộ pháp luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch, xem vì đó có thể trợ nàng thức tỉnh Linh thể hay không.
-------------
Các phong chiêu thu đệ tử còn tiếp diễn liên tục trong ba ngày.
Trên dưới hai nghìn tân sinh, mấy trăm tòa sơn phong, quá trình tuyển lựa nơi tu hành thích hợp thông thường không đơn giản như vậy.
Đại đa số tân sinh đều trải qua thời gian dài suy nghĩ, đắn đo, nhờ sj trợ giúp mới tìm đến câu trả lời phù hợp cho bản thân.
Không phải ai cũng quả quyết, lựa chọn nhanh chóng như Trần Nguyên.
Tại trong mắt bọn hắn, ba ngày vẫn còn quá ngắn.
Ngược lại là Trần Nguyên, hắn liền ba ngày này rảnh rỗi.
Sau khi đưa tặng nàng đan dược và bảo vật, hắn quả quyết trong ba ngày này liền bồi nàng bốn phía đi dạo.
Đều là thời gian rảnh rỗi, như vậy không bằng đến bồi dưỡng tình cảm, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh nội viện.
Không thể không nói, nội viện so với ngoại viện khí phái hơn nhiều lắm.
Tại đây, người ta không thấy được những tòa cung điện nguy nga, tráng lệ trôi nổi giữa chín tầng mây, cũng chẳng thấy được những tòa Thí Luyện tháp cao ngất trời, tựa như cây trường tương nối liền trời và đất, cũng chẳng thấy được Luyện Đan các, hình dáng như cái lò, lớn bằng tòa núi, sừng sững giữa thiên địa.
Nội viện các công trình kiến trúc thường có xu thế nhỏ gọn, đơn sơ và tinh giản rất nhiều.
Bất quá, nội bộ không gian bên trong không hề chật chội chút nào.
Có đôi khi, bề ngoài nhìn chỉ là một căn phòng trúc mộc mạc, mà khi bước vài trong, người ta mới ngỡ ngàng nhận ra, không gian sau cánh cửa ấy đầy đủ chứa cả tòa Thái Linh thành.
Sự việc như thế, khắp nơi trong nội viện có thể thấy được.
Ở đây, người ta sử dụng pháp thuật, trận pháp không gian đến mức đăng phong tạo cực.
Bất quá, thứ để cho Thái Linh nội viện hơn hẳn so với ngoại viện về mặt chất chính là đạo vận của nó.
Hầu như, mỗi một tấc đất, mỗi một cọng cỏ, mỗi một viên đá, cho đến mỗi viên ngói, cây cột tại nội viện đều ẩn chứa vòng vòng đạo vận đan xen, huyền ảo khó lường, thần bí mà tinh diệu.
Những đạo vận này, là do vô số bậc tu hành giả đại năng, qua vô tận tuế nguyệt, lâu dài tu hành cùng cảm ngộ, sinh ra thiên địa cộng minh, thấm nhuần vào đến môi trường xung quanh.
Từng có tương truyền, một viên đá, một cọng cỏ, chỉ vì lâu dài sinh trưởng tại bên cạnh một vị Tôn giả bế quan, mà được đạo vận uẩn dưỡng, linh khí tắm nhuần, theo đó mà sinh ra linh trí, tu luyện hóa hình, sau đó thành tựu một đời tu hành giả.
Không nói trước câu chuyện này độ tin cậy cao đến chừng nào, thế nhưng đạo uẩn dày đặc, vòng vòng đan xen tại nội viện trợ giúp các học sinh tu hành rất lớn, cơ hồ là so với ngoại viện, tốc độ tăng nhanh lên mấy thành.
Một ngày này, Trần Nguyên và Lữ Như Yên đi ngang qua tàng thư các.
Lúc này, Lữ Như Yên bất chợt hỏi: “Trần công tử vì sao nhanh như vậy lựa chọn Thần Luyện phong? Trước