Ngày hôm sau, Trần Nguyên và Thiên Lan đúng hẹn đến Tàng Kinh các.
Tàng Kinh các nằm chếch vừa hướng Tây tại Thái Linh nội viện, trên một ngọn núi nhỏ, tiên khí tràn đầy, cách Thần Luyện phong ba vạn dặm.
Sau khi vượt qua hai tầng trận pháp phòng ngự cùng xác nhận thân phận (mà thực ra là ba nếu như tính luôn cả một tầng trận pháp thủ hộ vô hình đến ngay cả thần thức của bậc Tứ phẩm Thương nhân cũng không phát giá ra nổi), thì hai người Trần nguyên đứng trước một tòa tháp cổ kính, đạo vận tràn ngập, cao đúng chín trượng chín, sừng sững mà đơn độc giữa khoảng sân nhỏ.
Tàng Kinh các.
Tấm hoành phi cũ kỹ làm từ cổ mộc xưa cũ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng vẫn đứng đó, tản mát ra cỗ khí thế mênh mông như vũ trụ tinh không, ăn nhập sâu vào tinh thần bất kỳ người nào, mặc kệ là Nhất phẩm tiểu tu sĩ hay là Lục phẩm Chân quân, chấn nhiếp linh hồn họ, buộc bọn hắn phải khom lưng, uốn gối kính nể mỗi khi bước qua cánh cửa kia.
Trần Nguyên khẽ đảo mắt một vòng quanh đỉnh núi.
Bố cục cực kỳ đơn giản.
Một cái sân nhỏ, mấy cái đình viện mà quanh năm không có bao nhiêu người ngồi, hai gốc đào già, một gốc liễu, bốn bụi trúc xếp thành một cái vườn nhỏ cùng một dòng linh tuyền chỉ rộng chừng hai thước róc rách kéo dài mười mấy trượng từ phía sau Tàng Kinh các cho đến cửa vào.
Tàng Kinh các bề ngoài không lớn, chỉ có chín tầng, lấy hình thức như một tòa lâu cổ đứng tại giữa sân nhỏ.
Không như tiểu thuyết huyền huyễn mô tả, Tàng Kinh các không phải là địa phương tập trung đông đảo đệ tử đến như vậy, ngược lại, nơi này lộ ra tương đối hiu quạnh nếu so sánh với Đan các, Thần Binh các hay Phù các.
Không có gì lạ lẫm.
Trái ngược với Đan dược chữa thương, hỗ trợ tu luyện hay phù chú cần thường xuyên tiêu hao loại hình, công pháp, pháp thuật tần suất sử dụng thấp hơn rất nhiều.
Một học sinh lựa chọn một công pháp, thông thường công pháp ấy sẽ đi thẹo học sinh một quãng thời gian rất dài.
Tại giới tu chân, thay đổi công pháp tu luyện không phải chuyện đùa.
Tình huống về pháp thuật cũng là vậy.
Tập luyện một môn pháp thuật đến nhập môn tương đối dễ dàng, nhưng để đạt đến tiểu thành, có thể sử dụng trong đấu pháp, chí ít, cũng cần bỏ ra một, hai năm không ngừng luyện tập.
Bởi vậy, một học sinh sau khi đến Tàng Kinh các, thông thường rất lâu sau đó mới quay trở lại.
Trần Nguyên và Thiên Lan đi vào trước cửa.
Nơi này có sáu vị sư huynh, sư tỷ thuộc chấp pháp đội theo nhiệm vụ mà canh gác.
Tu vi không cao, đều là tại Tam phẩm tầng năm, tầng sáu, hiếm hoi có một vị đạt đến Tam phẩm hậu kỳ.
Thành thực mà nói, sự hiện diện của Chấp pháp đội tại đây, nhiều hơn là mang ý nghĩ tượng trưng hay duy trì trật tự.
Thật sự có học sinh gây rối, bên trong Tàng Kinh các liền có mấy vị Đạo sư tu vi Tứ phẩm hậu kỳ lập tức ra tay chấn nhiếp.
Và cũng như tại Tô Châu Thái Linh học viện Tàng Kinh các, chân chính thủ hộ giả của tòa tháp này là những vị tiền bối ẩn núp ở trong bóng tối kia.
Trần Nguyên có thể cảm nhận được, tại thời khắc bọn hắn vừa đặt chân tới, có không ít hơn năm, bảy cỗ khí tức già nua quét qua người bọn hắn.
Rất nhanh thôi.
Từng cỗ khí thế không thua kém với Khinh Vũ Chân quân.
Không gian bên trong Tàng Kinh các lợi dụng, trận pháp không gian, nới rộng đã không kém gì một quảng trường lớn.
Tàng Kinh các phân ra chín tầng, đối ứng với mức độ quý giá, phẩm giai, tầm quan trọng và sự ảnh hưởng của công pháp, pháp thuật, kinh thư bí tịch.
Ba tầng đầu tiên, hết thảy học sinh đều có quyền xem xét.
Tầng thứ tư, thứ năm, thứ sáu,lần lượt đối ứng với tinh anh, hạch tâm và thân truyền đệ tử quyền hạn.
Từ tầng thứ bảy cần đến thân phận đạo sư hay chí ít là đạo sư cấp bậc nhân vật ủy quyền cho phép mới được bước vào.
Tầng thứ tám cần đến thân phận Phong chủ, Phó phong chủ.
Riêng tầng thứ chín chỉ có viện trưởng đại nhân, ba vị phó viện trưởng cùng mười sáu vị các lão có quyền hạn thâm nhập.
Đối với quy tắc phân quyền hạn như vậy, Trần Nguyên hiểu tương đối rõ ràng.
Bất quá, những quy tắc này đối với hắn và Thiên Lan đều không quá quan trọng.
Bởi vì, mục tiêu của bọn hắn nằm ngay tại tầng thứ nhất.
Cũng là thế, Trần Nguyên và Thiên Lan, sau một thời gian thảo luận, quyết định sử dụng một ngàn điểm cống hiến lên một đống Nhị phẩm, Tam phẩm kinh thư.
Có nhiều lý do cho chuyện này.
— QUẢNG CÁO —
Lý do lớn nhất là, một ngàn điểm cống hiến, nhìn như nhiều, nhưng thật ra là quá ít.
Một ngàn điểm cống hiến còn không đủ số lẻ để mượn đến cấp bậc kinh thư như Huyền kinh, Hoàng kinh.
Không, ngay cả dạng Lục phẩm, Thất phẩm kinh thư như Ngọc Hư kinh cũng không đủ.
Lý do thứ hai cũng là Nhị phẩm, Tam phẩm tầng thứ kinh thư quá rẻ.
Một quyển Nhị phẩm kinh thư chỉ dùng chừng năm, bảy điểm cống hiến là đủ.
Tam phẩm tầng thứ càng chỉ hao tốn hai mươi, ba mươi điểm cống hiến.
Một ngàn điểm cống hiến, nếu như chỉ mượn vời đến Nhị phẩm, Tam phẩm cấp bậc, Trần Nguyên bọn hắn có thể lấy đến tiếp cận gần trăm cuốn kinh thư.
Cả hai người hợp lại liền là gần hai trăm cuốn.
Hơn thế nữa Trần Nguyên phát hiện ra một sự thực, cảm ngộ trăm cuốn Nhị phẩm kinh thư giúp đạo hạnh hắn tăng cao hơn cảm ngộ một cuốn Tứ phẩm kinh thư.
Bất quá, hắn có cảm giác, hiện tượng này sẽ càng ngày càng kém đi theo tu vi hắn một mực tăng trưởng.
Một lý do cuối cùng, Thiên Lan nói cho hắn, cảm ngộ càng nhiều kinh thư tầng thứ cơ bản, đối với một trường phái tu hành nắm cơ sở lý niệm, quan điểm và giá trị cốt lõi càng vững vàng.
Cũng tựa như tu hành giả đối với cảnh giới đê giai nện càng chắc, tương lai đi được càng xa; cơ sở lý niệm nắm càng rõ ràng, cảm ngộ kinh thư, triết lý cao cấp hơn càng thông thuận.
Bởi vậy mới có hình ảnh: hai tên hạch tâm đệ tử, Tam phẩm tu vi, tại tầng thứ nhất Tàng Kinh các không kiêng nể chút gì, rộng lượng vơ vét Nhị phẩm loại kia bét nhất tầng thứ kinh thư, thứ mà vứt xó ở đó cả năm không ai đụng đến.
Thái Linh học viện Tàng Kinh các có nhiều Nhị phẩm, Tam phẩm tầng thứ kinh thư hay không?
Nhiều.
Rất nhiều là đằng khác.
Tổng hợp Phật Môn, Nho Gia, Đạo Tông, m Dương gia, Pháp Gia, Mặc Gia, Danh Gia, Binh Gia,...!vô số trường phái tu hành lại, số lượng linh thư tầng thứ cơ bản này còn nhiều hơn sao trên trời, đơn vị lấy hàng chục triệu mà tính.
Thế nhưng, loại tầng thứ kinh thư này thường xuyên phủ bụi quanh năm.
Học sinh có thể tiến nhập Thái Linh học viện, có ai không phải là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ? Trong lòng mỗi người bọn hắn đều sở hữu một cỗ ngạo khí hơn người.
Bọn hắn chính là xem thường loại cấp bậc kinh thư, công pháp hạng chót như vậy.
Tại Thái Linh học viện, loại kinh thư cơ sở thường được lưu trữ và xem như tài liệu tham khảo khi vần đến suy diễn hay chứng thực công pháp, pháp thuật tầng thứ cao hơn.
Trần Nguyên cùng Thiên Lan hai người, mỗi người mang trong tay gần trăm cuốn kinh thư cơ sở, để cho rất nhiều học sinh mở rộng tầm mắt, cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Ngay cả vị đạo sư làm thủ tục trước lối ra, khi nhìn thấy hai người mang đến bó lớn kinh thư như thế, cũng trừng lớn mắt, liên tục xác nhận lại: “Các ngươi xác định muốn mượn những kinh thư này?”
Hắn chưa phải chưa từng thấy qua học sinh muốn tìm tòi thứ gì đó hữu ích từ đống đê giai kinh thư.
Thế nhưng, bọn hắn chỉ tranh thủ thời gian tra cứu ngay tại trong Tàng Kinh các mà không hao phí điểm cống hiến một bó lớn như thế để mang về.
Lại nói, nếu thật cần đến dẫn