Trần Nguyên kinh ngạc nhìn qua Thiên Lan, người đứng ngay bên cạnh hắn, ánh mắt bình thản nhìn lên nam tử vẫn còn xếp bằng giữa không trung.
Hắn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy khí vận?"
Cái này quá bất khả tư nghị đi.
Khí vận, tại tu chân giới, vốn là khái niệm hư vô mà mờ mịt, chỉ được các tu hành giả truyền tai nhau chứ chưa từng tận mắt kiểm chứng.
Ngay cả Trần Nguyên cũng chỉ nhận biết nó qua thông tin tại Khởi Nguyên nhãn thể hiện chứa chưa đạt đến năng lực thực sự xem thấu bản chất của nó.
Ai ngờ, Thiên Lan nhàn nhạt nhìn qua hắn, đơn giản nói: "Không thấy được."
"Vậy ngươi tại sao…"
Lời hắn còn chưa dứt, Thiên Lan đã cắt ngang: "Muốn quan sát một vật, không cần thiết phải nhìn thấy trực tiếp bản nguyên của nó.
Chỉ cần nhận ra ảnh hưởng của nó đối với giới xung quanh là đủ.
Chi tiết hơn, ta không thể nói cho ngươi."
Trần Nguyên nghe vậy liền biết ý nàng, không dây dưa với điều này nữa.
Bất quá, lời của nàng để hắn lâm vào suy nghĩ.
Quan sát ảnh hưởng của nó đối với giới xung quanh? Đại Khí Vận sẽ có ảnh hưởng đặc thù nào tới người hay vật? Trần Nguyên bất tri bất giác nghĩ đến các mô bản nhân vật chính.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Có lẽ, sự tình không chỉ đơn giản như thế."
Vừa lúc này, một cỗ khí thế bạo phát từ phương xa, xé rách thương khung, dạt ngang mây trời, vạch phá thương khung mà đến.
Chúng học sinh nhao nhao kinh hãi.
Bởi vì, cỗ khí thế này thật mạnh, kiếm ý trong đó ẩn chứa thật sắc bén, thậm chí so với thanh Bạch Ngọc kiếm hư ảnh khổng lồ, lơ lửng giữa không trung còn mãnh liệt, bén nhọn hơn hàng vạn lần.
Chưa đợi các học sinh định thần lại, một tiếng cười vang sảng khoái đã vang vọng khắp không gian: “Ha ha ha… Không hổ là thiên kiêu mạnh nhất dưới năm mươi tuổi của Thiên Kiếm phong ta.
Vừa nhập phong không bao lâu liền lĩnh ngộ Bạch Ngọc kiếm kinh.”
Thanh âm của hắn mang theo run rẩy, lại có sự kích động cùng hưng phấn, vang vọng, quanh quẩn suốt mấy vạn dặm không trung mãi chưa dừng.
Không trách hắn hưng phấn đến như thế, Bạch Ngọc Kiếm kinh nguyên bản là một bộ Lục phẩm đỉnh cấp kiếm kinh, ngay cả tại Thiên Kiêm phong cũng là một trong những bộ kiếm kinh đỉnh cấp.
Bản thân hắn đường đường là một đạo sư cao cấp, tu vi càng là Ngũ phẩm tầng bốn, đã từng đối với Bạch Ngọc Kiếm kinh nghiên cứu qua trăm năm có thừa, ấy thế nhưng đối với kiếm kinh vậy không sờ được ngưỡng cửa đầu vào.
Nay vị này đệ tử vừa nhập phong chưa được một năm, tu vi càng mới chỉ là Tam phẩm tầng một, ấy vậy lại lĩnh ngộ được tinh yếu của kiếm kinh, thiên phú bày ra kinh người đến như thế, chấn nhiếp nhân tâm.
Cứ mặc cho hắn nghi hoặc, đệ tử vì sao không tại Thiên Kiếm phong lĩnh ngộ, lại phải chạy tới Tàng Kinh các; thế nhưng, đối phương lĩnh ngộ Bạch Ngọc kiếm kinh là sự thực không thể chối cãi.
Đây là điều đáng ăn mừng.
Đột nhiên, một giọng nói già nua, trầm thấp, vọng ra từ trong Tàng Kinh các, rót thẳng vào thức hải vị đạo sư nọ: “Linh Tuyền tiểu tử, Thiên Kiếm phong các ngươi ra Kỳ Lân nhi, niên kỷ nhẹ nhàng nhưng ngộ tính siêu quần bạt tụy, tư chất tu luyện cũng kinh người.
Thiên Kiếm phong các ngươi có người nối nghiệp.”
Vị kia gọi Linh Tuyền đạo sư vừa nghe được giọng nói chấn nhiếp linh hồn, trong lòng kinh hãi, nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại: “Đa tạ tiền bối tán dương.
Tiểu tử này thiên phú tu luyện đã đứng hàng thiên tài hàng ngũ, ngộ tĩnh trên kiếm đạo cũng là ngàn năm hiếm gặp.
Nhưng chung quy hắn còn nhỏ, vẫn cần các vị tiền bối dìu dắt.”
Linh Tuyền hắn tu vi mặc dù không thấp, địa vị tại Thiên Kiếm phong cũng không tệ, thế nhưng hắn vẫn không quên, Thái Linh nội viện là như thế nào ngọa hổ tàng long.
Một cái Tàng Kinh các, nhìn như bình bình phàm phàm, lại là nơi cất giấu không biết bao nhiêu năm lão quái vật sống.
Luận bối phận, thậm chí ngay cả hội các lão cũng không sánh bằng.
Luận tu vi, những kẻ này chí ít đều là Lục phẩm trung kỳ trở lên, thậm chí có nhảy ra một tôn nào hóa thạch sống, đột ngột trở thành Thất phẩm Tôn giả cũng chưa biết chừng.
Tại Tàng Kinh các này, trong mắt những người kia, hắn cùng các học sinh khác địa vị, bối phận đều không khác biệt.
Giọng nói già nua từ bên trong Tàng Kinh các một lần nữa vọng ra ngoài: “Tiêu tử này cơ duyên phúc hậu, khí vận đầy mình, tương lai thành tựu tất không thể coi thường.
Hắn tại trong Tàng Kinh các thể ngộ kiếm kinh, khí thế nhất thời không khống chế được, chúng ta còn có thể thông cảm.
Có thể là tiểu tử Linh Tuyền ngươi, thân đã là đạo sư, biết quy tắc vẫn còn vi phạm, ngang nhiên tới trước cửa Tàng Kinh các làm ồn.
Ngươi coi là đã thành đạo sư thì chúng ta đám lão cốt đầu không dám bắt người làm thế nào?” — QUẢNG CÁO —
“ y…’ Linh Tuyền đạo sư vừa nghe được lời này thì sợ ngây người, thật lâu sau mới kịp phản ứng.
Hắn vốn định xin lỗi, lại phân bua, thế nhưng, chưa kịp phản ứng thì liền đã có một cỗ kinh người khí thế khủng bố giáng lâm trên thân hắn, khoát chặt người hắn khiến hắn chẳng thể cử động.
Sắc mặt hắn trắng bệch đầy hoảng sợ, không qua mấy hơi thở liền biến mất trước mắt mọi người.
Lai qua chút thời gian, tiếng kêu thảm thiết của hắn vọng lại sao mà thê lương từ xa xa phía chân trời.
Các học sinh khác nghe vậy, cái cổ đều rụt trở lại, gương mặt lảng tránh nhìn đi nơi khác.
Chuyện này, không tốt xen vào, cũng không tốt vọng nghị.
Lại nói, có Linh Tuyền đạo sư làm thí dụ, bọn hắn đều trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Đạo sư đều là như thế, bọn hắn chỉ sợ còn thê thảm hơn rất nhiều đi.
Trần Nguyên hơi đảo mắt qua vị kia Đại Khí Vận giả đang thể ngộ Bạch Ngọc Kiếm kinh giữa không trung.
Không hổ là Đại Khí Vận giả, vừa tiến vào Thái Linh học viện nội viện , khí vận liền tăng vọt, cơ duyên tấp nập tới tay.
Trước có Dịch Phong, sau lại đến vị này.
Hắn không khỏi suy nghĩ đến những vị Đại Khí Vận giả khác sẽ còn gây ra động tĩnh kinh người nào nữa.
Trải qua nhiều phen bắt gặp Đại Khí Vận giả, Trần Nguyên hiện tại không cho rằng, thế hệ học sinh trẻ tuổi bọn hắn Đại Khí Vận giả chỉ có lác đác vài ba người như vậy.
Một cái Tô Châu trong lớp tân sinh đã ra hai người, ba nếu như tính cả vị kia Dương gia gia chủ trẻ tuổi.
Hai mươi châu, Đại Khí Vận giả làm sao mà ít cho được?
Vậy còn bên ngoài học viện nữa đâu? Tông môn đâu? Vương triều đâu? Thế gia đâu?
Theo thời gian, Đại Khí Vận giả càng nhiều, địa vị của danh hiệu này trong lòng Trần Nguyên càng thẳng tắp giảm xuống.
So với hắn, Thiên Lan rõ ràng biết chút gì đó về các Đại Khí Vận giả.
Dẫu vậy, nàng đối với những người này tỏ ra tương đối thờ ơ, còn so với hắn thờ ơ hớn.
Cứ như vậy, Trần Nguyên và Thiên Lan lặng lẽ liếc nhìn nhau một chút, không một tiếng động ngự kiếm phi hành rời khỏi Tàng Kinh các.
Vừa về tới Thần Luyện phong, Trần Nguyên kiểm tra lại một hồi, phát hiện bản thân không còn bỏ lỡ sự kiện nào quan trọng, ngay lập tức đóng lại cửa động phủ, chuẩn bị tu luyện.
Hắn lấy ra mười bộ Giấy Phân Thân.
Giấy Phân Thân này vẫn là Giấy Phân Thân hắn luyện chế khi còn từ đáng trên đường từ Tô Châu hướng Thái Linh nội viện đi tới.
Hơn nửa năm nay, hắn không có đến tay kinh thư đe giai, ngược lại không sử dụng những bộ giấy phân thân này.
Hiện tại, có trong tày chừng gần trăm cuốn Nhị phẩm, Tam phẩm cấp bậc kinh thư, cũng là thời cơ tốt để tận dụng.
“Trung bình một cỗ giấy phân thân có thể cảm ngộ hoàn toàn một cuốn kinh thư trong mười ngày.
Mười cỗ giấy phân thân, gần trăm bộ kinh thư, thời gian ước lượng cần ba tháng.”
Nói trắng ra, một ngàn điểm cống hiến một năm đổi lấy kinh thư, mười cỗ giấy phân thân có thể tiêu hóa hết trong ba tháng.
Nếu như hắn tính gộp luôn cả số lượng kinh thư trao đổi với Thiên Lan thì thời gian đó là sáu tháng.
“Như vậy trong một năm, thời gian rảnh rỗi là sáu tháng.” Trần Nguyên không quá hài lòng với năng suất hiện tại.
Theo hắn, đây là không tận dụng triệt để năng suất tu luyện.
Tựa như máy tính hiện đại vậy, có nhiều thời điểm tốn kém ở chi phí vận hành và bảo trì, thế nhưng thực tế lại không có công việc để làm.
— QUẢNG CÁO —
Huống chi, hắn còn có thể duy trì vài chục cỗ Giấy Phân Thân đâu?
Trần Nguyên