Trần Nguyên không biết rằng, sư phụ, sư nương, thậm chí là thái sư phụ của Lữ Như Yên đều đã đến Thái Linh học viện.
Hắn một đường trở về động phủ, chuẩn bị bế quan, trùng kích cảnh giới thứ năm.
Hắn có cảm giác, lần này nhất định hắn có thể thành công.
Tu sĩ tu luyện, lấy trời đất làm thầy, cảm giác đối với thiên cơ không thể coi thường.
Tu sĩ cảm giác có thể nói là nhạy bén lắm.
Cảnh giới càng cao, cảm giác càng nhạy bén, càng tinh chuẩn.
Cho nên, Trần Nguyên lòng tin tràn đầy.
Bất quá, vì để cho càng thêm thuận lợi, càng thêm nhẹ nhõm, Trần Nguyên quyết định lấy ra Ngọc Hư kinh cảm ngộ.
Hắn muốn mượn nhờ Ngọc Hư kinh chân nghĩa để trợ giúp phá vỡ lớp bình chướng mỏng manh kia.
Trước đó, hắn tận dụng chân nghĩa tàn dư còn sót lại từ Hoàng kinh cho việc đột phá, bất quá, hắn cảm giác có vẻ lực lượng còn hơi đuối một chút.
…
Nửa năm chớp mắt mà qua.
Trần Nguyên năm nay đã hai mươi tư tuổi, này cũng là thời gian hắn chuyển thế đến thế giới này.
Đã bốn năm kể từ khi hắn bái nhập vào Thái Linh học viện nội viện.
Một ngày này, tại trong động phủ, Trần Nguyên khép hờ hai mắt, đạo vận kinh khủng và dày đặc, huyền ảo mà tối nghĩa quanh người không ngừng lưu chuyển, như là vô số đường quang mang vờn quanh, thần thánh không tưởng tượng nổi.
Bên trong cơ thể hắn, cỗ thể nội năng lượng khủng bố vô cùng vô tận đang không ngừng sôi trào.
Hỗn loạn chi lực và Trật tự chi lực từ hư không, không ngừng bị cuốn vào thể nội của hắn, hòa quyện vào nhau.
Tại đây, trong thể nội của hắn, các khái niệm đối lập: hỗn loạn và trật tự, ánh sáng và bóng tối, hủy diệt và sáng tạo, tồn tại hay không tồn tại,...!hết thảy chúng lẫn nhau đấu tranh, lẫn nhau bài trừ, lẫn nhau phá hủy,...!để đến cuối cùng, hợp nhất thành một thể thống nhất, bao hàm hết thảy, chứa đựng hết thảy, mang ý nghĩa hết thảy.
OANH…
Theo một tiếng trầm đục từ trong thể nội Trần Nguyên vọng khắp động phủ, thể nội năng lượng của hắn đột ngột tăng vọt hàng trăm, hàng ngàn lần, nhục thể của hắn thuế biến trở nên càng mạnh mẽ hơn, càng hoàn mỹ hơn, tựa như bất hủ, tựa như bất diệt, tinh thần của hắn trong chớp mắt, tăng trưởng hàng vạn lần.
Một khoảnh khắc này, Trần Nguyên rốt cuộc đạt tới trạng thái mà người ta vẫn truyền tai nhau: Sự Thăng Hoa.
Hắn… đột phá.
Bước vào Cảnh giới thứ Năm một khắc này, Trần Nguyên ngay lập tức hiểu ra, năng lực đặc thù mà hắn nắm giữa: Chưởng khống không gian.
Tương tự như Chưởng không thời gian cho phép hắn thao túng các chiều của thời gian, năng lực Chưởng khống không gian này cũng cho phép hắn thao túng, điều khiển, phân chia bản chất của không gian, nắm giữ không gian trong ý niệm.
Bất quá, nói đến thì lợi hại như vậy, nhưng thực tế vận dụng lại không có khoa trương như vậy.
Phạm vi ảnh hưởng, cần sử dụng đến cường đại tu vi đến chèo chống.
Lấy năng lực của hắn hiện tại, Trần Nguyên chỉ có thể làm ra vài thao tác cơ bản: tỷ như, mở ra cổng không gian đến những tọa độ hắn đã đi qua, đánh dấu trước hay có thực thể khác phát đến tín hiệu cho hắn; lại tỷ như dịch chuyển tức thời, thuấn di trong phạm vi ngắn; hay ngưng kết không gian khóa chặt đối thủ tu vi yếu hơn hắn,...!đối với đối thủ tu vi mạnh hơn hắn, ngưng kết không gian không phải là không làm được, nhưng đối phương lực lượng mạnh hơn, hắn có thi triển cũng rất dễ dàng bị đối phương phá vỡ, thậm chí gây phản phệ ngược lên bản thân.
Mặt khác, lần này thức tỉnh năng lực này, Trần Nguyên cực độ hoài nghi: “Lần này, thức tỉnh năng lực ‘Chưởng khống không gian’ có phải là do ta mượn nhờ Ngọc Hư kinh tới trợ giúp đột phá?”
Không vì cái gì khác, chỉ vì Ngọc Hư kinh vốn là kinh thư Đạo tông nghiên cứu các khái niệm về không gian.
Trần Nguyên không suy nghĩ nhiều nữa.
Lúc này hắn toàn tâm toàn lực củng cố cảnh giới.
Đồng thời, hắn nghĩ đến cảm ngộ mà mười đầu Giấy Phân Thân thu hoạch trong suốt bốn năm qua.
“Nếu không, ta thử thu hồi hết thảy cảm ngộ?” Trần Nguyên khẽ động tâm tư.
Hắn càng nghĩ càng thấy có nên làm như vậy.
Bốn năm trời, mỗi năm hắn cảm ngộ gần hai trăm cuốn đê giai kinh thư.
Hết thảy hắn đã có trong tay cảm ngộ của gần tám trăm cuốn.
Đây chính là tương đương với tám ngàn điểm cống hiến nha.
Cũng là lúc hắn nên đánh giá hiệu quả của cách làm này.
Tâm tư khẽ động, Trần Nguyên chỉ bằng một ý nghĩ thu hồi hết thảy kết quả phân tích từ mười con Giấy Phân Thân.
Một khoảnh khắc này, đạo vận vờn quanh thân thể hắn đã huyền diệu là càng trở nên huyền diệu hơn, thể nội năng lượng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy để tăng trưởng, thân thể thuế biến nhanh chưa từng có.
Mười ngày sau, Trần Nguyên quá trình thuế biến chậm lại rồi dừng hẳn.
Hắn mở ra đôi mắt khép hờ, bên trong ẩn chứa vận vị của sự tiếc nuối.
Quá trình thuế biến này diễn ra quá ngắn, hắn cảm giác hắn còn chưa thích nghi với sự sung sướng này đâu.
Bất quá, qua không bao lâu, hắn điều chỉnh lại tâm tình.
Nhìn vấn đề theo góc độ tích cực, hắn phải thốt lên: “Thật không nghĩ tới, thu hoạch nhiều đến như thế.”
Bốn năm tích góp, gần tám trăm cuốn kinh thư chân giải áo nghĩa,...!hết thảy thu hoạch, trong mấy ngày ngắn ngủi hấp thu, để cho tu vi của Trần Nguyên đẩy từ Cảnh giới thứ Năm Đệ Nhất trọng sơ kỳ lên… Đệ Nhất trọng trung kỳ.
Đúng.
Chỉ vẻn vẹn một cái tiểu cảnh giới mà thôi.
Thế nhưng, Trần Nguyên không có chút nào buồn bực.
Hắn ngược lại vui mừng, cực kỳ vui mừng.
Bởi vì, chỉ có bước vào Cảnh giới thứ Năm, hắn mới biết rõ, cảnh giới này có bao nhiêu cường đại, lại càng biết rõ, ở cảnh giới này, muốn tiến lên một bước, khó khăn đến nhường nào.
Nếu như hắn ước lượng không có phạm sai lầm, lấy hắn toàn bộ cảm ngộ đối với Hoàng kinh trước đó cung cấp cho mười ngày trước tu luyện, nhiều nhất tu vi của hắn chỉ đầy đủ bước đến Đệ Nhất trọng hậu kỳ mà thôi.
“Quả nhiên là mỗi bước một tầng trời mà.” Trần Nguyên thở dài, cảm thấy, con đường tu luyện, gánh nặng đường xa.
“Không đúng, mỗi bước một tầng trời cũng không đủ để miêu tả.
Nguyên một bộ Hoàng kinh cũng không đủ để ta vượt ngang một trọng cảnh giới.” Trần Nguyên đối với bản thân tự nói.
Hắn hiện tại khắc sâu đối hiểu rõ, không đúng, chỉ là một phần rất nhỏ, tâm tình của những lão quái vật, sống vô số năm mà tu vi không nhích nổi lên một bước.
Đơn giản là so với chết còn khó chịu hơn.
“Chẳng trách, bọn hắn vẫn nói, nếu đạo tâm không đủ kiên định, ắt sẽ nhập ma đạo.”
Tu vi chậm trễ không chút nào tinh tiến trong hàng ngàn năm, liệu có mấy ai chống nổi dụ hoặc đi đường tắt? Chỉ e, có không ít kẻ sẵn sàng làm những chuyện phát điên, phát rồ chỉ vì đột phá bình cảnh của bản thân đi.
“Cho nên, tu hành cần tu tâm chính là vi thế.” Trần Nguyên khe khẽ nói.
Cảm khái qua đi, Trần Nguyên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc hắn phải làm sắp tới.
Đột phá đã thành công.
Thành tựu cảnh giới thứ năm, lực lượng hắn năm giữ trong tay nhiều lắm, cơ hồ là nhiều hơn cảnh giới thứ tư vô số lần.
Sự tình hắn có tự tin đi làm cũng nhiều hơn rất nhiều.
Tỷ như… thăm dò Vĩnh Hằng thạch.
Lại tỷ như… thăm dò hai khối đạo chủng kết tinh: Hỗn Mang Thần Lôi và Vô Cực Thần Lực.
Chỉ nghe tên thôi, liền đã thấy tính chất không tầm thường rồi.
Trong đó, Vĩnh Hằng thạch là cơ duyên của hắn, nếu không tìm ra cách tận dụng, như vậy thì quá đáng tiếc.
Mà Hỗn Mang Thần Lôi cùng Vô Cực Thần Lực hai viên đạo chủng kết tinh; thôi được, cũng coi như là cơ duyên của hắn đi, nhưng từ nơi sâu xa, hắn cảm giác, hai thứ này không thuộc về hắn.
Trần Nguyên đối với loại dự cảm này cảm thấy quan ngại.
Hắn muốn thăm dò một chút lai lịch của hai thứ này.
Đáng buồn là, ngay cả lấy thực lực của hắn hiện tại, Vĩnh Hằng thạch vẫn hoàn toàn là ẩn số đối với hắn; hai khỏa đạo chủng kết tinh, thông tin hắn có thể khai thác cũng không nhiều.
Một vấn đề khác hắn