Khí thế kinh khủng của Tam phẩm Đại tu sĩ vừa xuất hiện ngay lập tức để toàn bộ Thanh Tiên Lâu lâm vào lặng ngắt như tờ.
Ngay cả những thanh niên tài tuấn, tuổi trẻ thiên kiêu đứng trước uy áp này cũng không dám có cử chỉ lỗ mãng.
Bọn hắn là thiên kiêu, thành tựu của tương lai khẳng định so với đối phương không thấp hơn.
Thế nhưng, đó là tương lai, không phải là hiện tại.
Thực lực chưa đủ, vậy chỉ có thể khiêm tốn làm người mà thôi.
Uy áp từ vị Tam phẩm Đại tu sĩ kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Thời gian không đến mấy cái hơi thở, cỗ áp bách kinh khủng kia đã lặng lẽ tiêu tán không một tiếng động.
Khi mà các thanh niên tài tuấn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thanh âm trong trẻo, quyến rũ của Hiểu Mộng tiên tử lại một lần nữa vang lên: “Còn xin chư vị thứ lỗi cho sự đường đột của Tề lão.
Tề lão không hề có ý xấu.
Hiểu Mộng xin thay Tề lão, tại đây bồi chư vị công tử tuấn kiệt một cái không phải.” Nói xong, Hiểu Mộng tiên tử tay nâng một ly linh tửu, thông qua hình chiếu trên tấm rèm, hướng về bốn phương tám hướng kính mọi người.
Đám nam tử trẻ tuổi nghe vậy thì khách khí đáp lại một hồi, mỗi người hành động càng là không chậm, vội vã tìm tới ly rượu trên bàn, hướng về nàng nâng lên.
Ở thời điểm này, bất kể là điều gì xảy ra, bọn hắn đối với Hiểu Mộng tiên tử đều nói gì nghe nấy.
Sắp tới, quyền quyết định ai có thể cùng với nàng đơn độc giao lưu vẫn còn tại nằm trong tay nàng đâu.
Sau khi bầu không khí trở nên hòa hoãn, Hiểu Mộng tiên tử mới nói: “Về phần cách chọn lựa, Hiểu Mộng đã suy nghĩ kỹ lưỡng.” Dừng tạm một lúc, nàng hướng về phía hậu viện Thanh Tiên Lâu, khẽ nói: “Mang ra đây đi.”
Qua chừng mười hơi thở thời gian, có hai cái thị nữ, váy áo thướt tha, cung trang xinh đẹp, dung nhan tịnh lệ, vóc người yểu điệu, uyển chuyển khiêng đến một chiếc gương lớn đi vào đại sảnh tầng một trước mắt bao nhiêu người chú ý.
Chiếc gương khá lớn, cao đến nửa trượng, bề rộng ba thước, có hình bầu dục, đặt trên một cái giá gỗ lớn điêu khắc từ Linh mộc, nhìn qua vô cùng cổ kính.
Bất quá, cả hai tên thị nữ này cũng không phải người thường, các nàng đều có Nhị phẩm sơ kỳ tu vi.
Bước đi của các nàng cực kỳ nhẹ nhàng, động tác đều tăm tắp, cứ như là đáng múa vậy.
Mũi chân của các nàng khẽ điểm, thân hình đã phóng ra phía trước mười mấy trượng, lại một lần điểm nữa, cả người liền như một chú chim én, phóng từ tầng một lên đến tầng ba.
Thêm một lần vươn người nữa, các nàng đã đặt chân lên tầng năm, đưa chiếc gương đến chính giữa đại sảnh tầng này rồi vững vàng đặt xuống đó.
“Đây là chiếu nhân kính, một kiện Tam giai trung đẳng pháp khí.” Hiểu Mộng tiên tử giải thích: “Tu sĩ khi được Chiếu nhân kính chiếu vào, kính sẽ tự động phân tích tu sĩ tu vi, thiên phú, căn cơ, ngộ tính và thể chất của tu sĩ đó.
Từ các yếu tố này, Chiếu nhân kính sẽ đưa ra đánh giá đối với một tu sĩ, phân loại thành chín phẩm cấp khác nhau, từ Nhất phẩm đến Cửu phẩm.
Nhất phẩm thấp nhất, Cửu phẩm cao nhất....”
Nói tới đây, nhóm nam tử tuổi trẻ liền hiểu ra.
Hiểu Mộng tiên tử muốn kiểm tra, chẳng những là tu vi, mà còn bao quát thiên phú, ngộ tính,...!toàn diện mọi mặt của bọn hắn.
Chỉ có đạt được Chiếu Yên kính đánh giá Tam phẩm trở lên mới coi như thông qua vòng này.
Đúng, là vòng này.
Bởi theo lời của Hiểu Mộng tiên tử thì có hết thảy bốn vòng tranh đấu.
Để từ một vạn nam tử tuổi trẻ tại đây chọn lựa ra người xuất chúng nhất, chỉ một vòng sẽ là quá cồng kềnh.
Nghĩ tới đây, có không ít tuổi trẻ tuấn kiệt nở ra nụ cười tự tin.
Bọn hắn đều là thiên kiêu được các thế lực có số có má công nhận, đối với loại kiểm tra này không có bao nhiêu e ngại.
Ngược lại, một số người trong đó, bao quát cả Tô Thần, quăng đến Lôi Minh Vũ ánh mắt bất thiện cùng trêu tức.
Người sau hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt xanh lét một mảnh, ngực chập trùng, sắc mặt vô cùng tức giận.
Sau cùng, hắn không nói một lời, ngồi xuống một góc, nâng lên ly rượu, tu ừng ực.
Đang tại lúc người ta cho rằng hắn chán nản muốn bỏ cuộc, Lôi Minh Vũ quét ánh mắt qua toàn trường, đột nhiên lên tiếng: “Ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi cười được đến bao giờ.
Hiểu Mộng tiên tử chỉ chọn ra một người, các ngươi lại có bao nhiêu cơ hội lọt vào mắt xanh của nàng?”
Lời của hắn vừa ra, những kẻ quang tới ánh mắt trêu tức cho hắn cũng trở nên sửng sốt, ngay sau đó cũng là khó coi.
Mà đổi lại, những vị thiên kiêu mang đầy lòng tự tin kia, biểu lộ của bọn hắn cũng cực kỳ nghiêm túc.
Rốt cuộc, sau cùng chỉ có một người chiến thắng.
“Các vị công tử.” Hiểu Mộng tiên tử lên tiếng: “Thời gian đã không còn sớm.
Nếu như các vị không còn thắc mắc gì, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu.”
“Tốt.” Không biết là ai hào hứng hô lên một câu, thanh mạnh mẽ vọng khắp bảy tầng Thanh Tiên Lâu.
Những người khác cũng nhao nhao theo sau đáp lời, bầu không khí nhất thời trở nên sôi nổi vô cùng.
“Để ta đến trước đi.” Người lên tiếng là một nam tử trẻ tuổi, thân mặc áo xám, hông mang trường kiếm, trên vai có thêu hình chín viên minh châu, tiêu chí độc quyền của Cửu Cực tông, cũng là một phương thế lực mạnh mẽ không thua kém gì Hoa Vận tông tại Đại Càn Vương triều.
Nam tử này chỉ đạp nhẹ một bước chân, cả thân nhẹ nhàng lăng không lên độ cao ba trượng, chớp mắt đã rơi vào trước Chiếu nhân kính nửa trượng.
— QUẢNG CÁO —
Hai vị thị nữ khẽ khom người, hành lễ với hắn: “Công tử, mời.”
“Làm phiền hai vị cô nương.” Nam tử trẻ tuổi lịch thiệp đáp lại.
Hai vị thị nữ khẽ gật đầu, linh lực từ trong thân thể rót vào Chiếu nhân kính.
Một luồng ánh sáng nhu hòa từ trong kính chiếu xạ thẳng vào người nam tử trẻ tuổi.
Gần như ngay lập tức có thông tin hiện lên.
Đánh giá: Tam phẩm Thượng đẳng.
Nam tử kia lúc này mới nở nụ cười hài lòng, chắp tay với hai vị thị nữ, tiêu sái rời đi.
…
Chiếu nhân kinh đặt tại vị trí tương đối thoáng đãng, gần với bên rìa giếng trời.
Hai người Trần Nguyên và Trần Nguyên Bá ngồi uống rượu tại tầng ba đều có thể thấy được toàn cảnh kiểm tra của những tu sĩ trẻ tuổi bước lên.
Cả thảy Thanh Tiên Lâu có khoảng chừng một vạn nam tử trẻ tuổi có mặt.
Bất quá, bởi vì tự thân tư chất tầm thường, tu vi không cao, đại đa số không lựa chọn tiến lên tham gia hồi tranh đoạt này.
Bọn hắn tự biết, cơ hội cùng với Hiểu Mộng tiên tử chắc chắn là sẽ không rơi xuống trên đầu mình, đã như vậy ở tại chỗ xem kịch vui, quan sát tình thế cũng coi như một chuyến mở mang kiến thức.
Ngược lại, những người chân chính dám đặt chân tới trước Chiếu nhân kính đều là nhân vật tuổi trẻ tài ba, hoặc nhiều hoặc ít có chút danh tiếng, không đến nỗi khi bước chân lên mà bên dưới không có người nhận ra.
Trần Nguyên làm một hồi thống kê sơ lược thì phát hiện, có gần một ngàn tuổi trẻ tuấn kiệt tham gia kiểm trắc trước Chiếu nhân kính.
Ngay cả Tô Thần cũng nằm trong số đó.
Người này vốn không có ý định tham gia, thế nhưng đồng bạn thúc giục quá gấp, lại thêm một lời ngọt ngào từ vị Hiểu Mộng tiên tử kia, thế là hắn liền cắn răng đi lên.
Tô Thần đã không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện liền khiến cho người người kinh ngạc.
Trên Chiếu nhân kính rất nhanh xuất hiện kết quả: Ngũ phẩm trung đẳng, trực tiếp chấn kinh toàn trường.
Vô số kẻ vì đó mà động dung, rất nhiều người vì đó mà sợ hãi thán phục.
Ngay cả Hiểu Mộng tiên tử an vị tại lầu các trên cao cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc vô cùng, hai mắt đẹp liên tục hiện lên dị sắc.
Gần như cùng lúc, khi không một ai hay biết, nàng hạ đạt một đạo mệnh lệnh, trong vòng nửa canh giờ cần thu thập toàn bộ tình báo của thiếu niên trẻ tuổi này.
“Sư đệ, ngươi không tham gia sao?” Bỗng nhiên, Trần Nguyên Bá nuốt xuống một quả linh nho, cười hỏi.
Trần Nguyên lắc đầu từ chối: “Không cần thiết.
Sư đệ không có hứng thú với nàng.”— QUẢNG CÁO —
Hiểu Mộng tiên tử, Trần Nguyên chắc chắn sẽ đến thăm một phen, tuy nhiên, không phải qua phương thức công khai này.
Có nhiều vấn đề hắn cần biết từ nàng và tên lão