Thanh Liễu hồ là một cái hồ tự nhiên nằm tại phạm vi nội bộ của Càn Nguyên thành, vị trí thuộc về phía nam, chỉ cách Thanh Tiên Lâu chừng mười một, mười hai dặm.
Hồ có hình bầu dục, kéo dài theo chiều đông tây, chu vi chừng hai mươi dặm.
Phần phía Đông hơi lớn hơn một chút, tròn và bầu bĩnh, trong khi phần phía tây thì dài, hẹp, nước tương đối nông, nối liền với một dòng sông nhỏ chảy ra từ một dãy sơn mạch bên ngoài Càn Nguyên thành mấy ngàn dặm.
Bởi vì, nước hồ ngày thường có màu xanh thanh thiên, trong như màu trời cao, đẹp tựa như một viên ngọc đúc thành; hai bên bờ hồ lại mọc đầy những hàng liễu thẳng tắp, cành lá xum xuê, rủ xuống mặt nước, cho nên, hồ này mới lấy tên là Thanh Liễu.
Hồ Thanh Liễu hình thành từ rất lâu đời, sớm hơn rất nhiều so với thời điểm mười chín người Trần Nguyên đặt chân vào tiểu thế giới.
Sau này, Càn Nguyên thành được xây dựng.
Trong nguyên bản thiết kế, Thanh Liễu hồ vốn nên bị lấp đi để tăng diện tích xây dựng nội bộ Càn Nguyên thành.
Thế nhưng, người ta tìm không ra nguồn nước tự nhiên nào tốt hơn thay thế cho Thanh Liễu hồ cùng cấp cho thành trì, Thanh Liễu hồ được giữ lại.
Không chỉ có như thế, phong cảnh của Thanh Liễu hồ rất đẹp, tài nguyên cũng lại phong phú, dưới nước là môi trường sinh sống của không ít các loài đê giai linh ngư, thủy sinh vật.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Thanh Liễu hồ dần trở thành địa điểm được các thế gia công tử, tiểu thư trẻ tuổi lựa chọn làm địa điểm du ngoạn, nghỉ ngơi trong thời gian rảnh rỗi.
Giờ phút này, đình các nhỏ nằm yên vị giữa lòng Thanh Liễu hồ đè đuốc sáng trưng, soi rọi khu vực mặt nước mấy trăm trượng trung tâm hồ, hắt lên ánh sáng lung linh mà lấp lénh trên mặt nước dập dờn.
Xung quanh đó, có không ít loài cá ăn đêm, sinh vật phù du, giáp xác, bởi vì bị ánh sáng thu hút mà kéo đến, đông vui tấp nập vô cùng.
Thỉnh thoảng, người ta sẽ còn nghe thấy tiếng cá lớn quẫy nước, lộ ra phần vảy lưng sặc sỡ sắc màu, ngoi đầu lên hướng về phía đầu nguồn ánh sáng mà đi tới.
Trong đình viện thì ngồi đó hai bóng người, một nam, một nữ.
Cả hai đều trẻ trung vô cùng.
Nam tử vóc người trung đẳng, nhưng thân thể rắn chắc, cứng cỏi, sống lưng thẳng tắp, lại để cho người ta vô hình có cảm giác bóng dáng của hắn trở lên cao lớn, vĩ ngạn vô cùng.
Đặc biệt là khí chất của nam tử cực kỳ nổi bật, độc thuộc về loại kia khí chất kiên nghị, bất khuất, cứng cỏi; càng đặc biệt là gương mặt có mấy phần anh tuấn lộ ra một cỗ ngạo khí cùng sự tự tin không thể che giấu qua từng ánh mắt, lời nói, cử chỉ để cho người khác giới dễ dàng mê say.
Mà người nữ tử thì so với nam tử càng thêm xuất chúng.
Nàng mang váy đỏ rự bồng bềnh, phần eo thắt thật nhỏ, để lộ ra dáng người quyến rũ đến cực điểm.
Cả người nàng mang theo phong thái cao quý, tiên tư xuất trần, tựa như tiên nữ lâm trần gian, không thể nhiễm bụi, không thể khinh nhờn.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng mang theo mạng che mặt mỏng, che đi chiếc miệng xinh xắn và cái mũi tinh xảo, để cho nàng càng mang thêm sắc thái thần bí và cuốn hút, nhưng chưa từng có một điểm hạ xuống nhan sắc kinh diễm tứ phương của nàng.
Mỗi động tác, mỗi cử chỉ của nữ tử để lộ ra ngoài, không có mang theo cảm giác dong tục, thô lậu thế mà vẫn để người ta vô ý thức lâm vào bên trong, bị cuốn hút khó mà dứt ra được.
Hai người này chính là Hiểu Mộng tiên tử, Đại Càn Vương triều đệ nhất thiếu nữ và Tô Thần, nam tử tuấn kiệt may mắn được nàng lựa chọn cùng chung một chỗ giao lưu, thảo luân đại đạo.
Trong không gian tĩnh lặng giữa được bao phủ bởi màn đêm tối bất tận, dưới ánh sáng linh lung, rực rỡ sắc màu từ những ngọn đèn đắt tiền, ở vào cái vị trí riêng tư mà độc lập giữa hồ, nơi mà chỉ có độc nhất một nam một nữ này, loại không khí mập mờ rất dễ dàng để cho người ta phát sinh những suy nghĩ không đứng đắn.
Đặc biệt là đối mặt với bọn hắn còn là một vị tuyệt thế giai nhân, nhan sắc kinh diễm chúng sinh, mỗi lời nói, mỗi cử động đều mang theo dụ hoặc vô tận.
Đây quả thực là một màn khảo định gian nan tâm trí con người.
“Khanh khách…” Tiếng cười như chuông bạc của Hiểu Mộng tiên tử xé tan màn không gian yên tĩnh.
“Tô công tử quả nhiên là người biết nhiều hiểu rộng.
Nghe công tử một lời nói thắng qua mười năm đọc sách.
Hiểu Mộng bội phục vô cùng.”
“Hiểu Mộng cô nương khiêm tốn.” Tô Thần thong dong đáp lại: “Tô Thần ta chẳng qua là đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút.
So với cô nương cầm kỳ thi họa, kinh thư đều thông, tại hạ quả thực còn kém rất nhiều.”
Tô Thần đáp lại lời này là thật lòng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Hiểu Mộng tiên tử xuất thân từ trong chốn hồng trần lại là nữ tử am hiểu tri thức, hiểu lễ nghĩa đến như vậy.
Mỗi một lời nói, cử chỉ của nàng đều vô cùng đoan trang, nhã nhặn, so với những thế gia tiểu thư, tông môn tiên tử mà hắn từng gặp qua còn phải thắng qua nhiều lần.
Cho nên, ngoại trừ thời điểm lúc đầu có chút bối rối, không rõ ràng vì sao Hiểu Mộng tiên tử đưa hắn đến nơi này, riêng tư gặp mặt thay vì tại chốn hậu viện Thanh Tiên Lâu, Tô Thần đối với nữ tử này đã buông xuống nhiều cảnh giác, thái độ đối xử nàng là rộng mở, lời nói với nàng cũng nhiều và ôn nhu hơn.— QUẢNG CÁO —
“Để cho công tử chê cười, Hiểu Mộng tài học thô thiển, Hiểu Mộng tự có mình hiểu lấy.
So với Tô công tử những cái này chính tông đại phái, Hiểu Mộng tự nhận mình còn kém rất nhiều.” Hiểu Mộng tiên tử đáp.
“Nếu như Hiểu Mộng cô nương còn là tài học thô thiển, vậy Tô Thần xem ra, toàn bộ Đại Càn Vương triều này không có một người tuổi trẻ nào có thể xưng là có học vấn, cho dù là những cái kia đám Nho gia đệ tử, vẻ ngoài đạo mạo cũng không.”
“Khanh khách…” Hiểu Mộng tiên tử đạt được Tô Thần khen ngợi, nụ cười xinh đẹp nở rộ tựa như đóa hoa mẫu đơn ướt át.
Hai con mắt hơi khép hờ thành hình cong lưỡi liềm lộ ra cực kỳ mê người.
Tô Thần nhìn vào trong lúc nhất thời có chút mê luyến.
“Hiểu Mộng nào có như công tử khen ngợi tài giỏi như vậy.” Dừng lại một lúc, nàng sắc mặt đột nhiên chuyển sang buồn bã: “Lại nói, Hiểu Mộng thật hâm mộ Tô công tử.
Công tử đi nhiều nơi, gặp nhiều người, thăm thú nhiều thứ, chiêm ngưỡng qua nhiều cảnh đẹp.
Giống như Hiểu Mộng đây, tựa như chim hoàng yến vậy, bị người ta nuôi nhốt tại trong lồng vàng, nhìn qua thì đẹp đẽ, sạch sẽ, thế nhưng thực tế gò bó, trói buộc vô cùng.
Hiểu Mộng thật ước ao có một ngày được đặt chân khắp thế gian, ngắm nhìn hết thảy cảnh đẹp trong thiên hạ.”
Thần thái có chút buồn rầu, gương mặt hướng lên trời cùng với hai con mắt xinh đẹp sáng tỏ, triển lộ ra hoàn mỹ sự ước ao, khát vọng mà không thực hiện nổi của Hiểu Mộng tiên tử để cho người ta thấy mà đau lòng.
Tô Thần ngắm nhìn nàng, trong đáy mắt không biết từ lúc nào đã hiện lên một tia thương cảm cùng… si mê.
Không biết hắn suy nghĩ gì, hắn đột nhiên buột miệng nói ra: “Nếu như Hiểu Mộng cô nương không chê, Tô Thần ta nguyện đưa cô nương đi khắp thế gian, chứng kiến cảnh