Trần Nguyên khẽ liếc mắt nhìn sang Trần Nguyên Bá, bình thản nói: “Sư huynh rốt cuộc cũng nhịn không được, muốn động tay động chân rồi?”
Đối với việc Trần Nguyên Bá ra tay ngăn cản hắn, Trần Nguyên không có chút mảy may nào ngạc nhiên.
Thậm chí, hắn đang chờ đợi đối phương bày tỏ thái độ.
Trước đó, Trần Nguyên Bá mời chào hai nữ tử này, hắn nhìn ở trong mắt.
Mặc dù, Trần Nguyên không rõ ràng, nữ tử này chân thật suy nghĩ điều gì, có thực sự muốn thu nạp hai nữ tử này hay không, thế nhưng, hắn biết, đối phương sẽ không hoang phí thời gian ở tại chỗ này chỉ để xem hắn tra hỏi Liễu Yên, càng không mặc hắn buông tay chém giết nàng.
Quả nhiên, Trần Nguyên Bá ung dung đặt chén trà lên mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, tới trước mặt Trần Nguyên, lên tiếng: “Sư đệ, người ta vẫn nói, tìm chỗ khoan hồng mà độ lượng.
Huống chi, Liễu Yên mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, sư đệ thật sự nỡ lòng xuống tay hay sao?”
Trần Nguyên lắc đầu, đáp: “Nàng đẹp hay không đẹp thì lại có liên quan gì đến chuyện này? Nàng thiếu nhân quả thì cần phải hoàn trở lại.
Tại khoảnh khắc Liễu Yên các nàng động sát tâm với sư đệ, các nàng hẳn phải chuẩn bị tốt tâm lý trả giá đắt cho chuyện này.”
“Sư đệ, ngươi quá cứng nhắc.” Trần Nguyên Bá không đồng tình: “Trước đó, Liễu Yên các nàng chưa thực sự gây thương tổn lên các ngươi.
Hơn thế nữa, xem xét một các nghiêm ngặt, bởi vì nhân quả của các nàng, sư đệ đạt được chỗ tốt không ít.
Bây giờ, sư đệ lại ra tay đuổi tận giết tuyệt người ta, quả thực không phải hành vi của bậc quân tử.”
Trần Nguyên không cho ý kiến.
Trần Nguyên Bá nói không sai.
Bởi vì hành động của năm người Liễu Yên, nhóm người Trần Nguyên mới ra tay cứu Từ Tuyết Nguyệt, sau đó mới có một hệ liệt dài các hành động mà thu hoạch của bọn người Trần Nguyên không thể không nói là cực kỳ phong phú.
Cho nên, bản tâm Trần Nguyên có ý định giáng xuống một chút trừng phạt đối với Liễu Yên mà chưa từng thực sự lấy đi tính mạng của nàng.
Bất quá, những chuyện này, không một người nào bên ngoài hắn là biết đến.
Hiểu Mộng ở một bên nghe vậy thì ngay lập tức mừng rỡ vạn phần.
Nàng giống như người sắt chết đuối thì đột nhiên với tay bắt được chiếc phao cứu mạng.
Hiểu Mộng vội vã đến trước mặt Trần Nguyên Bá, khom mình quỳ xuống theo cách hèn mọn nhất, chân thành mà tha thiết cầu xin: “Mong tiền bối cứu giúp cô cô.
Nếu như tiền bối có thể cứu giúp cô cô, Hiểu Mộng xin thề với, sẽ toàn tâm toàn ý đi theo công tử, làm người của công tử, trung thành tuyệt đối, quyết không hai lòng.
Mong tiền bối nhân từ cứu giúp cô cô Hiểu Mộng.”
Nàng hoảng loạn và vội vã đến mức, ngay cả xưng hô cũng lộn xộn cả lên, trước sau không thống nhất.
Trần Nguyên Bá không để ý đến điều đó.
Nàng mỉm cười, nụ cười có thể mê hoặc thế gian hết thảy thiếu nữ.
Nàng hơi cũng mình xuống, hai đầu ngón tay thon, dài nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm xinh đẹp của Hiểu Mộng, ôn hòa nói: “Đã ngươi quyết tâm muốn làm người của ta, như vậy, chuyện của ngươi, ta sao có thể không quản?”
“Ừm.” Một chớp mắt, gương mặt của Hiểu Mộng đỏ bừng, hai con mắt hiện lên từng tầng sương mù.
Có lẽ là e ngại, cũng có lẽ là xấu hổ, ánh mắt của nàng lảng tránh đi nơi khác, không dám trực diện với cái nhìn đầy tính xâm lược của Trần Nguyên Bá.
Trần Nguyên Bá không tiếp tục trêu đùa Hiểu Mộng nữa.
Lần này, nàng đứng thẳng lên, nhìn về phía Trần Nguyên, biểu cảm chưa từng có nghiêm túc.
Nàng đề nghị: “Trần sư đệ.
Sư đệ đã thấy, các nàng hiện tại đều là người của ta.
Như vậy, nhân quả của Liễu Yên liền từ ta đến gánh chịu.
Sư đệ không có ý kiến gì chứ?”
“Sư huynh định hoàn trả lại nhân quả này như thế nào?”
“Có câu nói, oán nên giải chứ không nên kết.
Đã Liễu Yên mạo phạm đến sư đệ nhưng lại chưa từng làm tổn hại đến sư đệ ngươi, như vậy, ta tặng sư đệ một kiện bảo vật để hóa giải nhân quả này.
Sư đệ sẽ không chịu thiệt đi.”
“Bảo vật?”
Trần Nguyên Bá trực tiếp trả lời.
Theo cánh tay nàng khẽ động, một đạo ánh sáng lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh từ trong nhẫn trữ vật trên ngón trỏ, tay trái của nàng bay ra.
Là một viên Minh Châu.
Viên minh châu này tương đối lớn, kích thước to bằng nắm tay người lớn, tròn vo.
Toàn thân viên Minh châu đồng nhất một màu đen nhánh, mặt ngoài nhẵn nhụn tựa như được gọt rũa hoàn mỹ từ một khối pha lê đen mà thành.
Xung quanh nó không ngừng tản mát cỗ khí tức cổ xưa, cũ kỹ đến từ vô số năm tháng ăn mòn mà thành.
Xen lẫn với đó còn có đạo vận huyền diệu, pháp tắc tối nghĩa lan tràn ra, để cho người ta khi chạm vào thì ngay lập tức cảm nhận được một cỗ âm hàn không kinh khủng, dù là Lục phẩm Chân quân cấp bậc nhân tu sĩ cũng sẽ cảm giác lạnh toát khi tiếp xúc với cỗ đạo vận này.
“Cửu U Huyền Châu.” Trần Nguyên Bá hời hợt giới thiệu: “Thất giai đỉnh tiêm Minh Châu.”
Nói xong, nàng ném viên Cửu U Huyền Châu về phía Trần Nguyên tựa như cái cách nàng ném đi một viên gạch, không có một chút nào trân quý, càng chẳng có lấy một tia tiếc nuối hay lưỡng lự.
Trần Nguyên đón lấy viên Cửu U Huyền Châu.
Khởi Nguyên nhãn cho thấy, phẩm giai đúng là Thất giai đỉnh tiêm Minh Châu.
Tu hành đến cấp bậc này như Trần Nguyên Bá và Trần Nguyên, bọn hắn khinh thường sự gian dối, càng chẳng bao giờ lấy đồ giả ra để lừa lọc lẫn nhau.
Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, khoảnh khắc nhìn thấy Cửu U Huyền Châu, Trần Nguyên đã từng toát ra một tia ngạc nhiên.
Hắn ngạc nhiên không phải vì phẩm chất của viên Huyền Châu này; trong tay hắn có thể có nhiều đồ tốt hơn lắm.
Điều chân chính để hắn kinh ngạc là thuộc tính của viên Huyền Châu.
Thuộc tính Thuần m.
Thuộc tính của nó phù hợp một cách hoàn hảo với thể chất âm, mệnh cách âm, sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm của Nguyệt Nhi, không sai lệch tới một ly.
Mượn nhờ Cửu U Huyền Châu trợ giúp, Nguyệt Nhi chẳng những gia tăng tốc độ tu hành, luyện hóa linh khí mà ngay cả thể chất của nàng cũng từng bước một thuế biến, tiến về trình độ cao hơn mà tiến hóa.
Nghĩ đến đây hết thảy, Trần Nguyên không khỏi nhìn về phía Trần Nguyên Bá, ánh mắt mang theo mấy phần khác lạ.
Thậm chí, đáy lòng hắn sinh ra một tia đề phòng.
“Nàng đã biết sự tồn tại của Nguyệt Nhi? Nàng đang cố tình gõ ta một cái? Hay nàng chỉ đơn giản là tùy hứng? Lại hoặc là chân thành muốn chấm dứt đoạn nhân quả này?...!” Liên tiếp những câu hỏi không ngừng toát ra trong đầu Trần Nguyên.
Nếu như không phải có Khởi Nguyên nhãn đảm bảo Cửu U Huyền Châu không có vấn đề, hắn chưa chắc đã dám sảng khoái như vậy thu vào viên Huyền Châu này.
Trần Nguyên Bá nhìn hắn, khóe miệng hơi giương, hai con mắt mang theo ý cười, hỏi thăm: “Trần sư đệ, như thế nào? Chẳng lẽ là, Cửu U Huyền Châu này vẫn chưa đủ để kết lại đoạn nhân quả của sư đệ và Liễu Yên?
“Sư huynh suy nghĩ nhiều.” Trần Nguyên lắc đầu đáp: “Nếu như sư huynh đã bỏ được Cửu U Huyền Châu, sư đệ nào có cái lý giữ mãi không thả.” Thế rồi, hắn hướng về phía Liễu Yên, nói: “Đã sư huynh chịu lấy ra bảo vật vì ngươi xóa đi ân oán, nhân quả giữa ta và ngươi coi như chấm dứt.
Từ nay về sau, ta và ngươi không ai nợ ai.”
Liễu Yên vội vàng cảm tạ Trần Nguyên, sau lại quay sang cảm tạ Trần Nguyên Bá.
Trần Nguyên chỉ khẽ phất tay, ra hiệu nàng không cần quá nhiều lời.
Thế rồi, hắn đối với Trần Nguyên Bá, nói: “Sư huynh, như ở đây đã không còn chuyện gì, sư đệ xin cáo lui trước.”
Trần Nguyên Bá gật đầu, đáp: “Đi thôi.
Hôm nay, sư đệ vất vả.
Qua mấy ngày, sư huynh lại tìm sư đệ uống chén rượu, thảo luận nhân sinh.”
Vốn định rời bước, Trần Nguyên nghe lời này, suýt chút nữa lảo đảo.
Một đêm nay uống rượu cùng với Trần Nguyên Bá, cùng nàng đàm luận, Trần Nguyên luôn cảm thấy đối phương lời nói của đối phương như có gai nhằm vào sống lưng của hắn mà đâm.
Dứt khoát, Trần Nguyên không nhìn Trần Nguyên Bá cười đùa, trực tiếp bước ra một bước, thân ảnh dần hư hóa rồi biến mất giữa thiên địa.
Trước khi đi, hắn còn không quên để lại một câu: “Chúc mừng sư huynh lần này thu được một vị tùy tùng không tầm thường.”
Chỉ có điều, lời nói này của Trần Nguyên phiêu miểu trong gió, như ẩn như hiện, chỉ có Trần Nguyên Bá, tu vi đủ cao, thần thức đủ nhạy cảm mới bắt được.
Ngược lại, Liễu Yên và Hiểu Mộng, bởi vì cảnh giới không đủ mà không phát giác ra điều gì lạ thường.
Trần Nguyên Bá khẽ lắc đầu, thì thầm bằng thanh âm mà chỉ nàng mới nghe được: “Người sư đệ này của ta quả nhiên vẫn còn ẩn giấu một tay.
Thật không ngờ rằng, hắn thế mà cũng nhìn ra.”
…
Qua thật lâu, khi mà cỗ khí thế kinh khủng và khó quên kia biến mất, Hiểu Mộng và Liễu Yên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau sự khủng hoảng lúc trước.
Các nàng thất thần đứng tại đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo bóng đêm trống rỗng, phương hướng mà Trần Nguyên biến mất