Trần Nguyên chân đạp hư không, cả người vững vàng lơ lửng ở độ cao mười trượng so với mặt nước, mặt không biểu tình nhìn xuống Trần Nguyên Bá cùng hai nữ tử thiên kiều vũ mị, dung nhan đẹp khó mà miêu tả bằng ngôn ngữ.
Nửa buổi tối, hắn ẩn mình trong bóng tối, âm thầm quan sát hai nữ tử này thật lâu, thế nhưng, hắn lại không phát hiện ra Trần Nguyên Bá một mức đi theo bên cạnh.
Không có cách, hắn không tận lực sử dụng Khởi Nguyên nhãn đề phòng nàng, tu vi của nàng lại cao hơn bộ phân thân này của hắn.
Thế nhưng, để cho Trần Nguyên ngoài ý muốn nhất là Trần Nguyên Bá lại chủ động xuất hiện.
Lấy tu vi của nàng, nếu như không muốn người nhận ra thì làm sao để cho Liễu Yên, một cái Tam phẩm Đại tu sĩ dễ dàng như vậy phát hiện sự tồn tại của nàng.
Cho nên, Trần Nguyên Bá vì sao lại phải làm như vậy?
Trần Nguyên Bá chẳng để ý thái độ của hắn.
Nàng mỉm cười, lại có chút hờ hững: “Sư đệ nha, ngươi đường đường một cái nam nhân, nửa đêm khuya khoắt rình mò hai nữ tử tâm sự, đây có phải là tác phong của bậc quân tử?”
Trần Nguyên không để ý đối phương châm chọc.
Hắn chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Sư huynh, sư đệ và người này có nhân quả.
Mong sư huynh tạo thuận lợi để sư đệ kết thúc cọc nhân quả này.” Vừa nói, hắn vừa chỉ vào Liễu Yên, người vẫn còn đang ngây ngẩn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cũng thế, hắn hiện giờ vẫn sử dụng phép Giả Hình, bộ dáng bề ngoài chính là bộ dáng lúc trước đi vào Thanh Tiên Lâu, cho nên Liễu Yên không phân biệt được.
Chỉ có Hiểu Mộng có chút kinh ngạc nhìn qua hắn.
Nàng đối với hắn có một chút ấn tượng, là kẻ cùng uống rượu với Trần Nguyên Bá, là hai nam tử duy nhất trong Thanh Tiên Lâu chưa từng chú ý tới nàng.
Bất quá, ấn tượng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi
Trần Nguyên Bá không nói thêm gì.
Hiểu Mộng cũng là mờ hồ nhìn qua Trần Nguyên, sau đó lại nhìn về phía cô cô của mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Bị một tôn Tứ phẩm Thượng nhân để mắt đến, cô cô nàng đến cùng đã làm cái gì?
Liễu Yên mờ mịt nhìn về phía Trần Nguyên.
Cứ mặc cho trong lòng nàng có một cỗ cảm xúc bất an khó nói nên lời, nàng vẫn cắn răng, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Thưa vị… tiền bối này.
Không biết, Liễu Yên đã có chỗ nào đắc tội tiền bối, mong tiền bối cao tri rõ ràng.”
“Ngươi không nhận ra ta, rất bình thường.
Có lẽ, ngươi sẽ quen thuộc hơn với bộ dáng này” Trần Nguyên lạnh nhạt đáp.
Nói rồi, hắn thi triển pháp quyết, bề ngoài hắn ngay lập tức biến đổi, vốn là dung mạo tuấn tú, khí chất bừng bừng oai hùng, nay lại trở nên tầm thường, phong thái không có gì đặc biệt, thứ mà người ta sẽ vô ý thức xem nhẹ.
Hiểu Mộng khẽ cau mày.
Nàng cũng không nhận ra gương mặt này của Trần Nguyên.
Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn đến phản ứng của cô cô, Hiểu Mộng không khỏi giật mình.
Giờ đây, Liễu Yên sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, trong ánh mắt toát ra nồng đậm kinh hãi.
“Là… là… là ngươi.” Ngón tay thon, dài, trắng nhuận như ngọc của nàng run rẩy chỉ vào Trần Nguyên.
Nàng làm sao có thể nghĩ đến, kẻ hơn nửa năm trước đánh nàng trọng thương, để cho nàng không tiếc thiêu đốt tu vi, sử dụng bí pháp chạy trốn, giờ đây lại là Tứ phẩm Thượng nhân.
Hai người đã không phải là tồn tại ở cùng một cấp độ.
Liễu Yên và đồng bọn tập kích hắn là sự thật.
Nhân quả đã kết.
Bản năng sinh tồn khiến cho Liễu Yên muốn tìm mọi cách phản kháng, tìm con đường thoát khỏi cục diện nguy khốn này.
Thế nhưng, ý nghĩ chỉ vừa kịp nổi lên, một cỗ khí thế khổng lồ, mênh mông như cả đại dương bất chợt từ trên trời cao giáng xuống, khoát chặt lấy nàng, đè nặng lên đôi vai của nàng, ép cho Liễu Yên không thở nổi, phong bế hoàn toàn linh lực trên cơ thể nàng.
“Phốc…” Thương thế nặng nề vốn có, lại cộng thế cỗ linh lực ngoại lai khổng lồ như một dòng lũ xung kích ngược vào trong thể nổi khiến cho Liễu Yên chịu đả kích không nhỏ.
Ở bên cạnh, Hiểu Mộng nhìn một màn này, tận đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Sự kinh hoảng lan tràn khắp não bộ của nàng, xâm chiếm lý trí của nàng.
Nếu như trước đó, Trần Nguyên Bá xuất hiện, nhiều nhất chỉ thi triển một vài thủ đoạn nhỏ mà thôi; nàng biết tu vi của đối phương không thấp hơn Tứ phẩm Thượng nhân, bất quá cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Chỉ có bây giờ, khi mà nàng bị cỗ khí tức khủng bố không gì sánh bằng kia nghiền ép, nàng mới chân chính hiểu ra, nguyên lai, Tứ phẩm Thượng nhân kinh khủng đến như vậy.
Dù chỉ là một tia ý chí phản kháng, nàng cũng dậy không nổi.
Cách biệt về lực lượng giữa hai bên có thể tính bằng hàng chục triệu lần, là so với trời xanh cùng vực thẳm còn lớn hơn.
— QUẢNG CÁO —
“Đừng nghĩ đến phản kháng.
Cũng đừng nghĩ đến trốn chạy.
Toàn bộ không gian nơi này đã bị ta phong tỏa.
Cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân thông thường tại bên ngoài oanh kích cũng mở không ra không gian nơi này.” Trần Nguyên đơn giản nói ra.
Đồng thời, hắn bước ra một bước, nháy mắt đã xuất hiện trên phiến la bàn, đứng ngay trước mặt hai người Liễu Yên.
Hắn vươn tay,một chiếc ghế không bị khống chế rơi vào trong tay hắn.
Trần Nguyên đặt xuống, ngồi trước mặt hai nàng, thoải mái mà nhẹ nhõm, động tác tự nhiên vô cùng.
Hiểu Mộng hơi trừng mắt.
Đó là chiếc ghế mà trước đó nàng ngồi.
Điều này để nàng có chút không được tự nhiên.
Tuy nhiên, cỗ khí thế kinh người vẫn luôn đè ép trên vai nhắc nhở nàng hoàn cảnh hiện tại.
Hiểu Mộng không dám nói gì.
Trần Nguyên nào có để ý đến nàng một cái tiểu nữ tử sẽ nghĩ gì.
Hắn cũng chẳng để ý đến Trần Nguyên Bá đứng tại một bên, khóe miệng hơi mỉm cười.
Cho đến giờ, hắn vẫn không đoán ra, nữ tử này mang theo ý đồ gì tới đây.
Bất quá, đây không phải là điều đáng quan tâm trước mắt.
Trần Nguyên bình thản nhìn xuống Liễu Yên trước mắt, người đã bị cỗ khí thế của hắn ép đến quỳ rạp trên mặt đất.
Gương mặt của của hắn từ đầu đến cuối chưa hề để lộ ra bất cứ biểu cảm nào.
Hắn từ tốn nói: “Từ bây giờ, ta hỏi.
Ngươi trả lời.”
Lúc này, Liễu Yên mới dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Trong ánh mắt của nàng, bên ngoài sự kinh sợ, hoảng loạn còn có một tia quật cường.
Hơn hai trăm năm tu hành cùng kinh nghiệm xông xáo giới tu hành để cho Liễu Yên phần nào bình phục lại nội tâm hoảng loạn lúc ban đầu.
Có lẽ, thời gian chưa đủ dài để nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, thế nhưng, một chút lý trí vẫn còn tại đó.
Ngày hôm nay rơi vào tay kẻ thù, nàng đã xác định bản thân lành ít dữ nhiều.
Chỉ là, đối phương muốn từ miệng nàng khai thác ra điều gì thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Lại nói, nếu như đối phương đã có chỗ cần nàng, như thế, Liễu Yên nàng không hẳn là không có cơ hội chuyển cơ.
Chí ít, nàng sẽ không để Hiểu Mộng bị cuốn vào trong đoạn nhân quả này.
Đó là người thân duy nhất còn lại của nàng.
“Có chỗ đàm phán.” Liễu Yên ở trong lòng nghĩ đến.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Trần Nguyên như một gáo nước lạnh, không chút thương tiếc dội lên đầu nàng: “Ngươi có quyền giữ im lặng, cũng có quyền không nói sự thật.
Thế nhưng, sau mỗi năm hơi thở mà ta không nhận được câu trả lời như ý, ta sẽ chặt đi một chi của ngươi.
Sau khi tứ chi của ngươi bị chặt đứt toàn bộ, ta sẽ trảm đi tứ chi của cháu gái ngươi.
Nếu như cả tứ chi vẫn chưa đủ để thỏa mãn ngươi, ta sẽ phá hủy lục phủ ngũ tạng của các ngươi, tiếp đến là xương cốt, cuối cùng là não bộ.”
Liễu Yên trừng to mắt, hoảng sợ nhìn hắn như chứng kiến một con quái vật.
Hung tàn.
Quá hung tàn.
Nàng biết nam tử trước mắt là Thái Linh học viện học sinh, hắn lại làm sao có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Cho dù là Hiểu Mộng ở bên cạnh cũng khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy.
Nàng chưa từng hoài nghi đối phương có thể hay không làm đến bước tàn nhẫn như vậy.
Cỗ uy áp kinh khủng thời thời khắc khắc đè lên người nàng như tùy mọi lúc có thể hủy diệt nàng để cho nàng không dám nghi ngờ bất cứ lời nói nào của đối phương.
Không đợi Liễu Yên nói điều gì, Trần Nguyên ‘thiện ý’ nhắc nhở: “Ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta thực sự cần đến ngươi bao nhiêu.
Ta đã có thể ngay lập tức tìm đến ngươi, ta cũng có thể ngay lập tức tìm đến bốn tên đồng bọn của ngươi bất cứ lúc nào.
Cho nên, đừng ôm hy vọng ta sẽ nương tay mà giữ lại tính mạng của ngươi.”
Lời nói này của Trần Nguyên triệt để đánh tay ý định đàm phán của Liễu Yên.
Nàng khiếp sợ nhận ra một sự thật: ngày hôm nay, nàng đặt chân vào Càn Nguyên chưa có mấy canh giờ, đối phương đã có thể ngay lập tức tìm đến, điều này lại có ý nghĩa gì?
“Ngươi… sử dụng thủ đoạn lên người chúng ta?” Liễu Yên hoảng sợ hỏi.
Trần Nguyên nhướng mày.
Hắn đột ngột gia tăng khí thế lên gấp bội, ép đến Liễu Yên nằm rạp trên mặt đất, bờ môi run sợ mấp máy, cả thân thể thành thục, yểu