Trần nguyên đưa ý thức vào trong sơn động. vẫn chưa một kẻ nào phát giác ra sự hiện diện của hắn.
tại trong cảm ứng của hắn, sơn động này không lớn, sâu chưa đến bốn mươi trượng, rộng chừng ba trượng, cao hai trượng. tại bên trong, vách hang và trận hàng hình thành những hình dạng thạch nhũ quái dị do nước mưa và đá vôi tạo thành.
trần nguyên không có quá nhiều tâm tư đi thưởng thức những kiệt tác tự nhiên này. hắn chú ý tới hơn hai mươi đạo khí tức như ẩn như hiện sâu bên trong tận cùng.
những người này không mạnh lắm, từ cường độ đến xem thì chỉ có ba người đặt chân vào tứ phẩm, không có một cái có thể sánh ngang diệp trường tuyết.
lúc này, một lão giả mở miệng nói chuyện,hắn cũng chính là một trong ba vị tứ phẩm chân nhân duy nhất, tu vi ước chừng tại tầng bốn, tầng năm:
“minh sơn, tình báo của ngươi thế nhưng có chắc chắn?”
“bẩm nhị thái thượng trưởng lão, minh sơn dám lấy tính mạng ra thề với trời rằng, tất cả những tin tức này thu được là chính xác, không có nửa điểm sai lầm.” một trong ba vị chân nhân, tu vi ước chừng tại tầng hai khẳng định chắc chắn nói.
đối với người thế giới này, lời thế chính là bản khế ước với thiên địa, là thứ nói ra thì nhất định phải làm theo, không phải là loại ngôn ngữ có thể bừa bãi phát biểu.
vị chân nhân còn lại lúc này lên tiếng:
“tốt. tốt. tốt.” hắn liên tục nói to ba tiếng, cho thấy tâm tình có bao nhiêu thoải mái: “chuyện đã như vậy chính là trời giúp chúng ta. lần này, linh bảo tất thuộc về minh hằng thiên tông chúng ta. vừa vặn, cũng là lúc chúng ta giải quyết luôn một thể hoàng gia cái gia tộc chết tiệt này.”
nhị thái thượng trưởng lão cũng là một mặt mỉm cười:
“ha ha ha… hoàng gia tự cho là thông minh. mời đến mười mấy tứ phẩm, ngũ phẩm thế lực, lại nhờ vả đến sự giúp đỡ của ma tu, dựng lên màn kịch thần hà sơn, cốt chỉ để thực hiện ve sầu thoát xác. cuối cùng, chúng lại không biết chúng ta tương kế tựu kế, đứng sau lưng đâm cho chúng một dao.”
vị gọi minh sơn chân nhân cũng là lên tiếng cười góp vui:
“hai vị thái thượng trưởng lão nói đúng. hoàng gia vốn xảo quyệt, lợi dụng ma tu quấy loạn tình hình thần hà sơn, dựng lên chướng khí mịt mù che mắt thế nhân. đáng thương, cái đại tông môn, cổ thế gia, còn chạy theo như vịt để truy tìm một kiện báu vật hư vô mờ mịt, mà không biết rằng, thứ họ truy cầu chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. chân chính thượng cổ linh bảo đã bị hoàng gia cất giấu đi, tại nơi sâu xa của thần hà sơn.”
lúc này, nhị thái thượng trưởng lão lại có chút lo lắng:
“vậy còn bên kia tông chủ? chúng ta không thể liên lạc được với hắn. liệu có thể…”
đại thái thượng trưởng lão khoát tay nói:
“không cần lo lắng. hoàng gia cũng không dám vọng động, thật đánh giết người từ mười mấy thế lực lớn, trừ khi bọn chúng muốn chết không có chỗ chôn. trước đó ta cũng kiểm tra qua một lần, đó chỉ là lục phẩm trận pháp vây khốn, ngăn cản toàn bộ liên lạc vào ra mà thôi, sẽ không có nguy hại đến tính mạng bọn hắn. mặt khác, tông chủ bị giam cầm nơi đó với bọn hắn cũng là chuyện tốt đối với chúng ta. hắn là chiêu bài để cho các thế lực khác nhìn vào, cho thấy chúng ta cũng là mắc bẫy, tránh hiềm nghi sau này.”
“cái này hoàng gia cũng là đầu tư, vận dụng nguyên một bộ lục phẩm trận pháp để vây khốn chân nhân mười mấy thế lực. bọn chúng rõ ràng là đang tạo cơ hội để ‘ma tu’ thoát thân.có như vậy, sau này thượng cổ linh bảo tiêu thất trước mắt chúng nhân cũng là hợp tình hợp lý.”
“hừ. một cái lục phẩm trận pháp mà thôi. hoàng gia có đau lòng, nhưng so với một kiện thượng cổ linh bảo thì chẳng đáng là gì.”
đúng lúc này, tên nam tử áo đen chật vật chạy vào sơn động. thương thế trên người hắn, bởi vì đan dược mà đã bớt đi kinh dị vốn có, thế nhưng, khí huyết suy sụp, sắc mặt trắng bệch không che dấu nổi sự thật rằng, hắn thụ thương không nhẹ chút nào.
minh sơn vừa nhìn thấy người đến, giật mình hỏi:
“vương chấp sự, ngươi đây là thế nào?”
vương chấp sự gỡ đi áo bào đen, để lộ ra gương mặt nam tử trung niên, lớp da có chút nhăn nheo, ánh mắt hẹp dài. hắn gian nan mở miệng:
“khởi… khởi bẩm minh trưởng lão, tập… tập kích thất bại.”
minh sơn kinh ngạc hỏi:
“chuyện gì xảy ra? không phải diệp trường tuyết đã bị nhử rời khỏi sao? chỉ là một tên tam phẩm tầng hai, một tên tiểu bối nhị phẩm, ngươi còn không xử lý được?”
vương chấp sự cười khổ nói:
“quả thực là ta vô năng, tên kia dù chỉ có tu vi tam phẩm tầng hai nhưng sức chiến đấu nghịch thiên, cho dù là ta trực diện mặt đối mặt cũng bị hắn đè ép lên đánh, phải vận dụng đến phi thân phù mới trốn thoát. hắn còn trẻ mà tu vi cùng thực lực mạnh như thế, cho dù là toàn bộ thiên nam vực, không, tô châu cũng chẳng tìm ra được cái thứ hai.”
kế đến, vương chấp sự đem sự tình một lượt thuật lại cho mọi người nghe. lời dứt, ba vị chân nhân đều rơi vào trầm mặc.
sau một lát, vẫn là đại thái thượng trưởng lão lên tiếng:
“kẻ này cốt linh chưa đủ hai mươi, tu vi cao không hợp thói thường, sức chiến đấu nghịch thiên, tâm tính lại càng không tầm thường, chỉ e sau lưng hắn có bối cảnh lớn không thể trêu vào.”
“đại sư huynh, nói như vậy, chúng ta đối với hắn ra sao?”
đại thái thượng trưởng lão không trả lời nhị sư đệ mà nhìn chằm chằm vương chấp sự:
“vương chấp sự, ngươi nói cho ta biết, hắn nhưng có phát hiện ra ngươi?”
bị nhìn chằm chằm, vương chấp sự rùng mình một cái, sau đó vội vã lắc đầu phủ nhận:
“không có khả năng. đệ tử sau khi dùng phi thân phù cũng không có rời đi ngay mà cẩn thận ẩn nấp một bên, theo dõi động tĩnh đối phương. kẻ này không có ý truy đuổi mà lập tức quay trở lại trận pháp bảo hộ. đến lúc này, đệ tử mới yên tâm quay trở lại đây. lúc đi đường còn cố tình đi lòng vòng nhiều lần, chắc chắn không có kẻ khả nghi theo đuôi mới yên tâm tiến vào sơn động.”
đại thái thượng trưởng lão hài lòng gật đầu:
“nói như vậy, hắn là không có phát giác ra chúng ta?”
vương chấp sự vỗ ngực đảm bảo:
“điểm ấy xin đại thái thượng trưởng lão yên tâm, đệ tử có lòng tin đảm bảo.”
“sư huynh, vậy chúng ta…” nhị thái thượng trưởng lão một lần nữa hỏi dò.
“buông tha chúng thôi.” người kia thở dài.
“buông tha?”
“ừm. buông tha.” dừng một lát, đại thái thượng trưởng lão giải thích nói: “kẻ này có ngũ phẩm trận pháp bảo hộ, muốn đánh giết không phải là chuyện dễ dàng. chưa nói đến bối cảnh hắn đáng sợ như thế nào chưa biết, chỉ bằng việc hắn là tuyệt thế thiên tài đã đủ để chúng ta không đáng đắc tội. một khi đụng vào, đối với tông môn có hại vô cùng.”
minh sơn vẫn kiên trì hỏi:
“thế nhưng chúng ta đã tập sát hắn, trước sau đều đã đắc tội. vì cái gì không dành thêm điểm lực, tuyệt đối đánh giết, như thế đối với kế hoạch càng thêm thuận lợi.”
“không