Thanh Trúc trấn thuộc huyện Tinh Hà, tỉnh Như Tích, Vương triều Đại Ngu.
Ngàn năm trước, Thanh Trúc trấn chỉ là một mảnh rừng cây hoang vắng. Khi đó, Dương gia tổ tiên mang theo con cháu, phụng mệnh khai hoang, mở mang bờ cõi Đại Ngu vào Thanh Giao sơn mạch, kể từ đây chọn vùng đất này làm nơi định cư, lập nên thành trấn, xây dựng căn cơ cho giao tộc phát triển. Nghe nói, bởi vì vùng này nghìn năm trước vẫn còn là một mảnh rừng trúc xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống, cho nên tên trấn cũng vì vậy mà được định ra.
Thời gian trôi nhanh, nghìn năm qua đi, vật đổi sao dời. Mảnh rừng trúc năm nào giờ đây đã không còn. Thanh Trúc trấn thuở ban sơ chỉ có không đến trăm hộ dân, hiện tại đã phát triển thành một thành trấn phồn vinh hơn bốn vạn người.
Dương gia một mực tồn tại từ đó đến giờ, không ngừng phát triển, không ngừng che chở cho bách tính trước mọi cơn sóng dữ. So sánh với năm đó Dương gia chỉ có một tôn Nhị phẩm tầng hai tu sĩ cùng mười mấy tôn Nhất phẩm tu sĩ chật vật gian khổ khai khẩn đất hoang, Dương gia ngày nay đã có một bước tiến bộ không nhỏ, trong gia tộc Nhị phẩm tu sĩ càng là có mấy tôn không ngừng, thậm chí là Nhị phẩm trung kỳ. Nhất phẩm tu sĩ càng là chạm đến mốc một trăm, tại phương này thành trấn chính là một tôn cự đầu.
Tất nhiên, Dương gia không phải là một nhà độc đại.
Sáu trăm năm trước, Thanh Trúc trấn nghênh đón một đợt phát triển chưa từng có. Tài lực và nhân lực thiếu thốn. Không còn cách nào khác bởi Dương gia khi đó vẫn chỉ có hai tôn Nhị phẩm tu sĩ, bọn họ đành để một Nhị phẩm thế gia khác tiến vào địa bàn của mình. Tôn gia.
Bốn trăm năm trước, Lư gia tổ tông dưới sự trợ giúp của mẫu tộc cũng chen một chân vào thị trấn này.
Kể từ đó, thế cục Thanh Trúc trấn trở thành ba bên đối lập, kiềm hãm lẫn nhau, duy trì sự cân bằng này trong suốt mấy trăm năm.
Một trăm năm mươi năm trước, Dương gia xuất hiện một vị thiên tài. Dương Huyền Tông.
Kẻ này tư chất xuất chúng. Mặc cho tài nguyên eo hẹp, mặc cho công pháp truyền thừa thô thiển, tốc độ tu luyện của hắn so với người đồng trang lứa trong gia tộc nhanh không chỉ gấp đôi. Hắn một đường hát vang, băng băng tiến về phía trước: mười hai tuổi đột phá Nhị phẩm, hai mươi lăm tuổi đột phá Nhị phẩm trung kỳ, sáu mươi tuổi đột phá Nhị phẩm hậu kỳ.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Dương gia khi đó phát triển rực rỡ, trong tộc Nhị phẩm tu sĩ càng là chạm đến mười tôn, thanh thế như mặt trời giữa ban trưa.
Dương Huyền Tông bảy mươi tuổi, Dương gia đón chào vị thiên kiêu thứ hai. Dương Ly Tình
Kẻ này lại càng là yêu nghiệt. Dưới sự che chở của Dương Huyền Tông cùng tài nguyên cung cấp dồi dào của gia tộc, nàng không phụ sự mong mỏi của bọn họ: Bảy tuổi nếm thử tu luyện, mười tuổi đột phá Nhị phẩm, mười sáu tuổi bước vào Nhị phẩm tầng ba, thành công trở thành một tên Thái Linh học viện đệ tử, mang lại vinh dự cho tổ tiên. ngôn tình hoàn
Tại Thái Linh học viện, nàng như cá gặp nước, thỏa sức vùng vẫy, phát triển tài năng.
Năm hai mươi tuổi, Dương Ly Tình trở thành một tên Nhị phẩm trung kỳ, hai mươi tám tuổi đột phát Nhị phẩm hậu kỳ, bốn mươi tuổi trở thành một tôn Tam phẩm đại tu sĩ.
Cả Tinh Hà huyện vì tài năng của nàng mà chấn động.
Mặc dù Thái Linh học viện cấm chỉ học viên tham gia gia tộc, phe phái tranh đấu, nhưng điều đó không ngăn cản các học viên quảng giao rộng rãi, phát triển nhân mạch. Dưới sự thúc đẩy của nàng, Dương gia tiến vào lần thứ hai phát triển.
Dương Huyền Tông cũng mượn nhờ cơ hội đó, tăng cường tài nguyên phụ trợ, chuyển tu công phá tinh diệu. Rốt cuộc, tại năm một trăm mười lăm tuổi, hắn đạt đến Nhị phẩm đỉnh phong, có thời cơ nếm thử đột phá Tam phẩm, đưa Dương gia chân chính trở thành một Tam phẩm gia tộc, xưng hùng xưng bá tại Thanh Trúc trấn.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, tại thời khắc mấu chốt Dương Huyền Tông đột phá, hung thú kết thành đoàn thành đội tấn công Thanh Trúc trấn.
Dương Huyền Tông đột phá thất bại. Hắn chưa kịp điều trị thương thế thì lại phải liều mình chiến đấu, chống lại hàng nghìn hung thú, trong đó có đến mấy chục con Nhị giai hung thú để bảo vệ tộc nhân và bách tính có thời cơ rút lui.
Dương Huyền Tông một trận chiến đó huyết chiến bỏ mình. Dương gia cũng là tử thương thảm trọng. Tu sĩ trong tộc càng là vẫn lạc đến sáu thành. Nhị phẩm tu sĩ chỉ còn lại một vị.
Dương gia từ đây rớt xuống vực sâu ngàn trượng.
Đó còn chưa phải là thê thảm nhất, Tôn, Lư hai nhà tranh thủ Dương gia gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng. Dương gia sản nghiệp cấp tốc thu hẹp, mười không còn một, hai phần.
Không dừng lại ở đây, hai năm sau đó, Tôn Lư hai nhà quyết định mở ra thế gia chi chiến, muốn một lần và mãi mãi hất cẳng Dương gia ra khỏi Thanh Trúc trấn, trở thành hai nhà bá chủ mảnh tịnh thổ này.
Dương Ly Tình nhận được tin dữ, khi đó đã là Tam phẩm tầng hai, không do dự từ bỏ thân phận đệ tử học viện cùng tiền đồ vô lượng, cấp tốc trở về. Thế nhưng giữa đường đi, nàng gặp ma tu tập kích, thân thể chịu trọng thương. Bằng vào ý chí và nghị lực phi thường, nàng cắn răng kéo lê thân thể trở về gia tộc vừa kịp lúc trước khi nó bị phá hủy.
Có thể, nàng bị thương nặng, nhưng chênh lệch giữa Tam phẩm đại tu sĩ và Nhị phẩm tu sĩ vẫn là cực kỳ to lớn.
Dương Ly Tình thành công đánh lui tu sĩ hai nhà.
Thế nhưng cái giá phải bỏ ra là quá lớn. Nàng vì cưỡng ép chiến đấu, thương thế nặng càng thêm nặng. Căn cơ hao tổn nghiêm trọng, thọ nguyên rút ngắn, sống không được mấy chục năm. Hy sinh lớn như vậy, cũng chỉ để Dương gia thoát ra một kiếp nạn, lại mua thêm một quãng thời gian yên bình.
Kể từ đó, Dương Ly Tình tiềm tu không ra. Dương gia cũng từ đó ảm đạm phai mờ, điệu thấp rất nhiều, làm việc vô cùng cẩn