Không phải ai cũng có tư cách tham dự yến tiệc chiêu đã Trần Nguyên. Tu vi hắn để lộ ra vẫn là quá cao, vô tình dẫn đến người đối diện có áp lực không nhỏ. Ngoại trừ Dương Minh Thiết gia chủ, Dương Linh Nguyệt, một vị tộc lão tu vi Nhị phẩm tầng năm trấn giữ mặt bài thì chỉ còn hai vị đệ tử trẻ tuổi xuất sắc của Dương gia.
Ngược lại, thế hệ trước không có tham dự vào.
Thứ nhất, họ cảm thấy bản thân tu vi không đủ, tu vi lại hơi kém cỏi.
Thứ hai, tuổi bọn hắn quá lớn. Trần Nguyên trẻ tuổi, trò chuyện với Dương Minh Thiết, Dương Linh Nguyệt hòa hợp như vậy, dứt khoát để cho thế hệ trẻ tuổi giao lưu. Chẳng những để cho bọn hắn dễ nói chuyện hơn mà càng là để bọn đệ tử trẻ tuổi biết thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu.
Khi Trần Nguyên biết đến hai vị thiếu nữ xinh đẹp như hoa ngồi đối diện hắn là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ này của Dương gia, phản ứng của hắn đầu tiên chính là:
Yếu như vậy?
Mười bảy, mười tám tuổi đều là Nhị phẩm tầng hai. Ngay cả tư cách tham dự thiên kiêu luận đạo hội cũng không có.
Bất quá, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, dường như không có gì không ổn.
Hắn trước nay tiếp xúc tu sĩ không nhiều, lại không thể lấy tiêu chuẩn tham dự Thiên kiêu luận đạo hội để so sánh.
Nên biết, nơi kia tập trung là toàn bộ thế hệ đệ tử trẻ tuổi xuất chúng nhất Thiên Nam quận. Đám người Lữ Như Yên, Tần Xuyên càng là những cá nhân xuất chúng nhất trong xuất chúng, một cái thế gia nho nhỏ làm sao có thể so sánh.
Lại nói, mấy nghìn tán tu tham dự luận đạo hội đó, cái nào không phải là chọn ra từ mười mấy vạn tên tán tu, kẻ nào kẻ nấy đều có cơ duyên đầy mình. Hơn nữa, bọn hắn đều đã hai lăm, ba mươi tuổi, tu vi cũng chỉ là Nhị phẩm tầng ba, số ít miễn cưỡng đến tầng bốn. Nếu để hai cô nương này tu luyện thêm mười năm nữa, tu vi của nàng phải hơn bọn hắn một mảng lớn.
Kỳ thật, Trần Nguyên không biết rằng, hai cô nương mà hắn coi là tu vi có điểm thấp ấy, tại Tinh Hà huyện đã thuộc về đỉnh tiêm thiên tài.
Ở cái nơi linh khí cằn cỗi, tài nguyên hiếm hoi này, mật độ tu sĩ đã ít lại càng thêm ít. Mà bởi tu sĩ ít ỏi, tỉ lệ đời trước xuất hiện linh căn thưa thớt, cho nên thế hệ sau xác suất sinh ra linh căn lại càng thấp hơn. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, dẫn đến văn minh tu luyện tại những nơi nghèo nàn tài nguyên mỗi lúc một chênh lệch xa so với các động thiên phúc địa, tông môn thế gia.
“Nhắc đến, Trần công tử năm nay có ý định tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh, nếu như không gì bất ngờ xảy ra, Trần công tử hẳn có thể thuận lợi tiến vào nội viện.” Dương Linh Nguyệt cười, hướng chủ đề câu chuyện đến Thái Linh học viện.
“Nội viện?” Trần Nguyên nghe vậy thì có chút bất ngờ.
Hắn biết đến Thái Linh học viện, đa số thông tin đều qua lời kể của Tần Xuyên ba sư huynh muội. Sau đó lại là một trận bế quan, vốn định xuất quan thì tìm hiểu cặn kẽ một phen, chỉ là thời gian chưa cho phép.
Mấy đệ tử trẻ tuổi Dương gia thấy hắn sửng sốt thì cũng là giật mình không kém.
Kẻ này còn không biết đến Thái Linh học viện nội viện uy danh? Tại Nam Hoàng vực còn có tồn tại như vậy sao?
“Trần công tử, ngươi… thật sự không biết đến Thái Linh học viện?” Dương Minh Thiết cẩn thận hỏi lại. Hắn cảm thấy điều này quá khó tin.
Đối mặt mới ánh mắt chất vấn của hắn, Trần Nguyên chỉ biết cười khổ:
“Cũng là ta bế quan nơi núi sâu, gần đây mới xuất thế, cho nên cô lậu quả văn. Để các vị chê cười.”
Hắn nói thế, Dương Minh Thiết chỉ có thể nghĩ rằng, đối phương hẳn được thế lực sau lưng bồi dưỡng quá mức kỹ lưỡng, đến thế giới bên ngoài ra làm sao cũng không biết. Cái này đối với hắn không quá khó hiểu. Thế giới trước của hắn cũng không thiếu loại thiếu niên như thế, chỉ chuyên tập học tập, rèn luyện một mảng mà gần như quên đi phần còn lại của xã hội.
Dương Minh Thiết tò mò hỏi:
“Vậy vì cái gì Trần công tử lại quyết định tham gia Thái Linh học viện đâu?”Quảng Cáo
Trần Nguyên nói:
“Là vì đáp ứng lời hứa của một vị bằng hữu. Năm ngoái, nàng hẹn với Trần mỗ gặp lại tại Thái Linh học viện. Lại nghe nói Thái Linh học viện truyền thừa lâu đời, thiên kiêu nhiều như nấm sau mưa, nội tình càng là sâu không lường được, Trần mỗ muốn kiến thức một phen. Linh Nguyệt cô nương đề cập đến nội viện lại là như thế nào?”
Nhóm đệ tử Dương gia không có suy nghĩ nhiều. Dương Minh Thiết trả lời:
“Trần công tử hẳn là biết Thái Linh học viện lực ảnh hưởng rộng khắp Nam Hoàng vực?”
“Ừm, đúng thế.”
“Cũng là bởi vì sức ảnh hưởng như thế, quy mô Thái Linh học viện không thể nào là nhỏ được. Mỗi mười năm chiêu thu học viên trên toàn bộ Nam Hoàng vực, số lượng lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Chẳng nói đâu xa, chỉ tính riêng tại Đại Ngu vương triều, mỗi lần Thái Linh học viện chiêu sinh, ít nhiều đều sẽ có vài trăm danh đệ tử thiên tài trúng tuyển. Lại nói lớn hơn nữa, Thiên Nam quận có không dưới mười cái Vương triều, chưa tính hàng trăm những thành trì độc lập khác. Vậy còn Tô Châu, còn Nam Hoàng vực đâu?”
Trần Nguyên gật gù. Ấn theo lời đối phương nói, mỗi lần chiêu sinh, Thái Linh học viện nạp vào số lượng học viên chỉ sợ đến hàng chục vạn, thậm chí đạt đến trăm vạn không chừng.
“Lớn như thế con số học viên, tập trung tại một nơi chính là không thể nào quản lý nổi.” Dương Minh Thiết nói.
Đừng nói là công nghệ quản lý nhân sự thô sơ như thế này. Cho dù sử dụng hệ thống quản lý điện tử cũng khó mà làm nổi.
Dương Minh Thiết không khỏi nghĩ thầm. Bất quá, lời này hắn không dám nói ra miệng.
Hắn tiếp tục:
“Bởi vậy, Thái Linh học viện chia ra nhiều cơ sở học viện nhỏ. Tại mỗi Châu, Thái Linh học viện đều mở một chi nhánh học viện, thực hiện đào tạo cho học viên chiêu nạp tại chính học Châu đó. Như vậy, chẳng những giảm bớt gánh nặng di chuyển xa xôi, mà còn tăng cường hiệu suất quản lý.”
“Ồ, thì ra là thế.” Trần Nguyên ra vẻ đã hiểu.
Không có gì nha. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì đó chính là chia để trị. Không có gì đặc biệt. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hỏi:
“Nói như vậy, phải chăng mỗi chi nhánh học viện tại các Châu đều được xưng là ngoại viện? Nội viện lại là một nơi khác?”
Dương Minh Thiết theo thói quen nhấc ngón tay cái:
“Trần công tử đoán đúng. Thế nhân chỉ biết, tại mỗi lần chiêu sinh, học viên vượt qua được khảo hạch chỉ tính là có tư cách tham dự ngoại viện. Chân chính để đặt chân vào nội viện, bọn họ còn phải vượt qua thêm một vòng khảo hạch nữa. Nội viện mới chân chính là nơi thiên kiêu toàn bộ Nam Hoàng vực tập trung tranh tài.”
Nói đến, hắn cũng không khỏi lộ ra ánh mắt ước ao cùng hâm mộ.
“Trần công tử, vị bằng hữu kia của công tử có nói, nàng đợi công tử tại chi nhánh học viện nào? Nếu như không đến cùng một nơi, các ngươi chỉ e rằng mấy chục năm đều không có cơ hội gặp lại.”
Trần Nguyên nhất thời sửng sốt. Lữ Như Yên cũng không nói gì với hắn về nội viện, ngoại viện a. Mặc dù có nhiều khả năng, nàng cũng sẽ tham dự chiêu sinh tại Tô Châu, nhưng vạn nhất không phải đâu? Không có ai nói cho hắn biết, vị trí chính xác Kinh Nguyệt hồ tại đâu. Nghĩ đến đây, hắn lại là một trận đau đầu.
“Kỳ thực… nàng không đề cập