Theo Dương Minh Thiết dẫn đi, Trần Nguyên bước vào Tĩnh Cư các.
Tĩnh Cư các không lớn, mặt nền có hình vuông, cạnh chừng mười lăm, hai mươi trượng. Đặt tại thế gia thế giới này, điểm ấy đất đai chỉ như cái móng tay mà thôi.
Tĩnh Cư các bày bố đơn giả. Một tòa nhà đơn sơ ba tầng được dựng lên từ đá, gạch và trúc xanh, một khoảng sân nhỏ rộng chừng trăm mét vuông lát đá xanh đặt tại đằng trước, nơi có bộ bàn đá đặt dưới gốc cây liễu già nằm chếch về góc phải. Vườn hòa đặt tại phía đối diện, dẫu chỉ trồng những loại hoa cỏ thông thường, nhưng nhờ chăm sóc tỉ mỉ mà toát ra loại cảnh đẹp mắt riêng. Cách đó mười bước chân là hồ nước nhân tạo, dưới đáy trải sỏi, bên trong trồng sen và năm sáu loại thực vật thủy sinh khác. Tại giữa hồ còn có một ngọn giả sơn cao một trượng, nằm nổi bật giữa làn nước trong suốt.
So với toàn bộ phần còn lại của phủ trạch, Tĩnh Cư các hội tụ linh khí nồng đậm hơn rất nhiều, cơ hồ là gấp rưỡi, thậm chí là gấp hai lần. Dương gia vì nuôi dưỡng, không, chỉ là để vị lão tổ tông có địa điểm an dưỡng đã bỏ ra cái giá không nhỏ. Không nói đến Tam phẩm Tụ Linh trận pháp giá trị đã tại trên trời đối với một cái Nhị phẩm thế gia, chính là linh thạch cùng tài vật duy trì trận pháp hoạt động cũng là vấn đề nhức đầu.
Có điều, Trần Nguyên không biết là, Tĩnh Cư các cũng chỉ nhận được cải biến trong hai năm trở lại đây mà thôi. Nếu đổi lại trước khi Dương Minh Thiết nhậm chức gia chủ, Dương gia không có khí tượng hào hùng như hiện tại.
Trong sân nhỏ lúc này đã đợi sẵn hai người. Hai nữ nhân, một già một trẻ.
Người lớn tuổi toàn thân mặc một bộ váy đen rộng, gương mặt bị che khuất đi một nửa bởi tấm lụa cùng màu váy, chỉ để lộ ra một đôi con ngươi lạnh lẽo, tang thương, nhìn về phía xa xăm. Nàng ngồi đó, tọa hạ bên chiếc bàn đá, trước mặt là chén trà đã lạnh ngắt, dường như chưa hề đụng vào chút nào. Nàng không động, toàn thân trong lúc vô hình vậy mà tỏa ra cỗ khí thế cường đại mà cả Thanh Trúc trấn không ai sánh bằng. Chỉ là, cỗ khí thế này càng nhiều hơn trong đó là sự mục nát, thối rữa, tựa như chiếc lá rụng trên mặt đất, chờ thời khắc trở về với cát bụi.
Chẳng cần giới thiệu cũng rõ, vị này chính là lão tổ tông trong truyền thuyết của Dương gia, Dương Ly Tình.
Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc bộ váy xanh thanh thuần thoát tục. Dung nhan nàng đẹp như vẽ, gương mặt trái xoan, sống mũi thẳng, cao, ăn khớp một cách hoàn hảo với đôi môi đỏ chót, và cặp mắt to, tròn thanh thuần. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, gương mặt nàng có đến bảy, tám phần tương tự như Dương Minh Thiết.
Nàng chính là thân tỷ tỷ của Dương Minh Thiết, Dương Linh Thiền, hai mươi ba tuổi, tu vi là Nhất phẩm đỉnh phong.
Dương Linh Thiền từ nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tính cách lại ôn nhu, hài hòa, dễ được các bậc trưởng bối yêu thích, cho nên gia tộc an bài nàng hầu hạ bên cạnh Dương Ly Tình.
“Lão tổ tông, tỷ tỷ, Trần công tử đã tới.”
Lúc này, Dương Minh Thiết cung kính đứng tại một bên, khẽ hỗ.
Dương Ly Tình nghe vậy mới thu hồi tầm mắt xa xăm, nhìn đến nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ đứng cách mình hai trượng có hơn. Nàng mở miệng, giọng nói chứa nhiều mỏi mệt:
“Thật thất lễ, ta thân thể thụ trọng thương, không thể nghênh đón đạo hữu từ xa, mong đạo hữu thứ tội.”
Nàng lấy địa vị ngang hàng tịnh xưng. Dẫu cho nam tử này tuổi tác chỉ bằng một phần tư không đến tuổi đời của nàng, nhưng tu vi hắn không kém hơn nàng thời kỳ đỉnh phong, tự nhiên là không thể thất lễ.
Trần Nguyên cười ôn hòa:
“Đạo hữu hữu lễ. Đến nhà mà chưa thể sớm một chút bái phỏng đạo hữu, là ta thất lễ.”
Hắn bề ngoài nước chảy mây trôi nhưng trong lòng luôn cảm thấy là lạ. Người này tuổi đời lớn hơn hắn nhiều lắm, có thể tịnh xưng ngang hàng hắn liền cảm thấy không được tự nhiên. Đều là do hắn tiếp xúc với tu sĩ giới này không nhiều, đối với các vấn đề như vậy không có nhiều kinh nghiệm.
Dương Minh Thiết cùng Dương Linh Thiền lúc này đã lặng lẽ thối lui đến sau lưng Dương Ly Tình, tựa như hai tôn hộ vệ trung thành, luôn luôn sẵn sàng thủ hộ cho nàng. Đối mặt với nàng cấp bậc này, bọn hắn chỉ là tiểu bối, không dám cũng không có tư cách ngồi xuống ngang hàng xen vào câu chuyện.
Dương Minh Thiết không cần phải nói, Dương Linh Thiền không thể kiềm chế ánh mắt tò mò nhìn về nam tử đối diện. Nhìn rồi mới biết, đối phương tuấn tú quá phận. Chẳng những thế, tuổi đời không cao, nhưng tu vi đủ để lão tổ tông ngang hàng luận giao.
Lần đầu tiên nàng biết đến, trên đời lại có nam tử xuất chúng đến như thế.
Dương Ly Tình là người thẳng thắn, không thích vòng vo. Sau một câu đạo hữu khách khí và để cho Dương Linh Thiền châm trà cho khách, nàng vào luôn chính đề:
“Đạo hữu nhưng là tu luyện phật môn công pháp?”
Trần Nguyên nghe vậy thì có chút sững sờ. Đây đã là người thứ mấy nhận định hắn như vậy? Biết là Bồ Đề kinh bắt nguồn từ phật môn, nhưng hắn không nghĩ ảnh hưởng tới ấn tượng về hắn trong mắt người khác nhiều như vậy.
Trần Nguyên một trận nhức óc. Hắn còn muốn lấy vợ, kết đạo lữ a.
Muốn hay không nghiên cứu một chút Nho gia kinh văn?
Dương Ly Tình dường như không để ý đến biến hóa sắc mặt hắn, nàng nói:
“Thật không có ý tứ, ngày hôm qua đạo hữu tu luyện gây ra động tĩnh, ta cũng là vô tình nhận ra huyền cơ.”
Trần Nguyên trước đó ngộ đạo, quả thật không tự kiềm chế bản thân, gây nên oanh động không nhỏ. Có thể Dương gia tu sĩ cảnh giới quá thấp, tầm mắt không đủ rộng, kiến thức không nhiều, chỉ có Dương Ly Tình từng theo học tại Thái Linh học viện là nhận ra.
Bất quá, Trần Nguyên từ lời này là nghe ra ý định thực sự của đối phương. Hắn cười nói:
“Không sao, việc này cũng không tính là bí mật gì. Ta chỉ là nghiên cứu qua phật kinh, nhưng không tính là chính thức phật tu.”
Dương Ly Tình lại nói:
“Cho dù là vậy, phật pháp đạo hữu chắc chắn không tầm thường.”
Đúng thế, Bồ Đề kinh nào chỉ là không tầm thường. Trần Nguyên không cho ý kiến, ngược lại hỏi:
“Đạo hữu hẳn là muốn mượn ta phật lực trấn áp ma khí trong cơ thể?”
Dương Ly Tình tại hơn ba mươi năm trước chịu ma tu tập kích, thân chịu trọng thương. Bởi vì gấp gáp trở về chi viện gia tộc mà không kịp loại bỏ ma khí trong cơ thể. Ma khí này giống như giòi bọ, đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của nàng, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng, ngày đêm liên tục sinh sôi