Yến tiệc kết thúc, tiết trời đã muộn nên Trần Nguyên được an bài tại gian tiểu viện trang trọng nhất của Dương gia. Hắn không từ chối.
Mười tháng bế quan nơi hoang dã khiến cho hắn ‘nhớ nhung’ mùi vị của nhà.
Đối với sự kiện hung thú Thanh Giao sơn biến động, hắn có chút lưu tâm. Rất có khả năng, đợt hung thú biến động này do hắn gây nên. Nếu như sự thật đúng là vậy, hắn cần phải chịu trách nhiệm, không thể phủi mông bỏ đi.
Trần Nguyên quyết định lưu lại Tinh Hà huyện một đoạn thời gian để tra xét cho rõ sự việc.
Mặt khác, hắn cần dành thời gian tiêu hóa thông tin thu được ngày hôm nay.
Trò chuyện nửa ngày với Dương Minh Thiết, hắn đối với thế giới tu chân càng thêm hiểu rõ, càng thêm quen thuộc. Có thể nói, tiếp xúc với Dương Minh Thiết và người Dương gia, hắn mới cảm thấy thế giới này chân thực và gần gũi hơn.
Những người này khác hoàn toàn đám người Tần Xuyên, Lữ Như Yên mà Trần Nguyên từng tiếp xúc. Những kẻ sau đều sinh ra ở địa vị quá cao, thế lực sau lưng cũng quá lớn, lâu dài sống trong hoàn cảnh cách biệt trần tục, cho nên ai nấy đều mang trong mình một cỗ khí chất siêu phàm thoát tục, tựa như tiên nhân, tiên tử từ trên chín tầng trời.
Ngược lại, Dương Minh Thiết cùng Dương gia một nhóm người thuộc về tầng lớp tiểu gia tộc, đê giai tu sĩ. Cuộc sống của bọn họ đã chú định lag không thể nào thoát khỏi trói buộc với phàm nhân sinh hoạt. Không nói đâu xa, cả Dương gia chỉ có hơn một trăm danh tu sĩ. Tính cả ba cái Nhị phẩm gia tộc tại Thanh Trúc trấn, tổng số tu sĩ cũng không đến năm trăm.
Thanh Trúc trấn cả thảy có hơn bốn vạn phàm nhân.
Chính những phàm nhân này mới là lực lượng lao động chính, mang về tài nguyên cho tu sĩ ba gia tộc tu luyện.
Có thể nói, Trần Nguyên ngày hôm nay tiếp xúc tới một mặt khác của giới tu chân, cũng là một góc bóng tối mà các bản tiểu thuyết huyền huyễn gần như chẳng bao giờ đề cập tới. Bất quá, những đê giai tu sĩ này mới là số đông của tu chân giới. Cuộc sống này của họ mới đại biểu cho phần lớn cuộc sống chật vật của tu sĩ.
Làm tu sĩ, không phải ai cũng tiêu dao tự tại truy cầu trường sinh, chỉ một ngón tay liền có thể chế định càn khôn, giậm một cái chân có thể khiến thiên hạ rung chuyển.
Ngay cả tu sĩ, có nhiều khi đều không thể thoát khỏi lo lắng cơm áo gạo tiền.
Một lần này, Trần Nguyên đốn ngộ.
Mà lần đốn ngộ này chính là kéo dài liên tục suốt một đêm.
Sáng hôm sau, ánh bình minh lấp ló sau bờ tường phía đông, vẩy những tia nắng ấm áp đầu ngày lên gương mặt tuấn tú của thanh niên mười chín tuổi, xoa đi những giọt sương đêm mát lạnh còn đọng lại trên gò má. Trần Nguyên tỉnh lại.
Hắn phát hiện, mình thế mà lâm vào cảm ngộ một đêm liên tục. Hắn càng ngạc nhiên hơn khi nhân ra đạo hạnh lại tiến một mảng lớn. Hắn, dẫu chưa đạt đến Đệ Ngũ trọng trung kỳ, nhưng khoảng cách đã không xa. Nếu lại đến một bản Bồ Đề kinh thứ hai, hắn có tự tin, trong mười ngày, nửa tháng liền có thể đi đến một bước này.
Thế rồi nghĩ lại thông suốt, Trần Nguyên không quá bất ngờ.
Hắn dựa vào cảm ngộ thiên địa để tăng cao đạo hạnh. Con người là một phần không thể tách rời của thiên địa, hắn cảm ngộ nhân sinh cũng là cảm ngộ một mặt khác của thiên địa, đạo hạnh tăng trưởng không có gì lạ lẫm.
- ------------------
Vui mừng vì tu vi tăng trưởng, Trần Nguyên cao hứng bừng bừng đi tới trước cửa tiểu viện. Hắn cảm nhận được, bên ngoài cửa có hai người đang chờ lấy hắn.
Một lớp cửa gỗ mỏng không ngăn cản thần thức của hắn quan sát bên ngoài.
Là hai tên thị nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp như hoa, tu vi thế mà là Nhất phẩm tầng hai.
Tại một cái Nhị phẩm thế gia, thị nữ thông thường là sẽ không được tu luyện. Điều này chỉ xuất hiện tại Thượng đẳng Tam phẩm thế gia hay Tứ phẩm thế gia mà thôi. Một cái Nhị phẩm thế gia, tộc nhân đều không có đủ tài nguyên, ở đâu ra bồi dưỡng thị nữ, người hầu?
Có thể, Dương gia khác biệt.
Trận kiếp nạn gần bốn mươi năm trước khiến cho nhân khẩu trong tộc giảm mạnh. Lại trải qua quãng thời gian dài ảm đạm, bọn họ không dám mạnh mẽ gia tăng sinh đẻ. Cơ hồ mỗi thế hệ chỉ có mười mấy, hai mươi hài tử ra đời.
Trong tình huống như thế, nhân khẩu của Dương gia vẫn luôn một mực thiếu hụt.
Lại trở lại hai năm gần đây, sản nghiệp trong tộc bỗng chốc bạo tăng, doanh thu lật mạnh gấp mấy lần, tài nguyên thừa thãi.
Cũng không phải là Dương Minh Thiết không muốn tích góp lại một chút. Chỉ là nhân khẩu quá ít, sản nghiệp lại nhiều, bọn họ thiếu nhân lực. Hắn không còn cách nào khác ngoại trừ đầu tư lên người hầu, thị nữ, quản sự có thành tích tốt như là kế sách tạm thời.
Lúc này, hai viên thị nữ đứng tại trước cửa, trên tay cầm khay đồ ăn sáng cùng nước trà. Đồ ăn là sử dụng linh thực, cũng chính là xác thịt hung thú, linh thú, có tác dụng trợ giúp tu sĩ vô cùng to lớn. Trà cũng là linh trà, chẳng những gột rửa tâm hồn, ổn định đạo tâm mà còn có thể xác suất nhỏ trợ giúp ngộ đạo.
Cả hai đồ này, Dương Minh Thiết đều vận dụng phẩm cấp Nhị giai chiêu đãi Trần Nguyên. Đây cũng là đồ vật cao cấp nhất hắn có thể lấy ra lúc này.
Chưa thấy cửa tiểu viện mở ra, hai nàng thị nữ còn tưởng Trần Nguyên chưa kết thúc tu luyện, ở bên ngoài mới nhỏ giọng thì thầm:
“Di, nơi này linh khí thật là nồng đậm?”
“Thật đúng là như vậy a. Ta nhớ là lúc trước, nơi này linh khí nào có nhiều như vậy. Thế này… thế này.. so với nơi đó lão tổ ẩn cư sợ rằng còn muốn nhiều hơn gấp bội.”
“Chỉ sợ đây là thủ đoạn của người kia đi. Ta nghe nói rằng, vị đại nhân ấy là Tam phẩm địa tu sĩ, chính là cùng cấp độ với lão