Thí luyện tháp rất lớn, mỗi một tầng một hơi có thể tiếp nhận cùng một lúc trăm tên tân sinh thực hiện khảo thí.
Gần tám trăm người, tức là tám lượt leo tháp, thứ tự được quyết định bởi bốc thăm ngẫu nhiên, hoàn toàn không có thiên vị, càng không có thao túng từ trong bóng tối.
Trần Nguyên thuộc về lượt thí luyện sau cùng.
Cả thảy có bảy trăm sáu mươi ba danh tân sinh lọt vào vòng khảo thí thứ ba.
Lượt của hắn chỉ có sáu mươi ba người.
Đối với sắp xếp này, Trần Nguyên không có ý kiến.
Không nói đến khảo thí trước sau không có bao nhiêu khác biệt, cho dù có mà nói, bài danh của Trần Nguyên hắn cũng chẳng mảy may khác biệt.
Không vì lý do nào khác.
Chỉ bởi vì… hắn mạnh.
Thực lực của hắn quả thực vượt quá xa so với đồng lứa tân sinh.
Tại trước ba mươi tuổi có thể thành tựu Tam phẩm đại tu sĩ, đây chính là thiên tài, đứng hàng thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ.
Tại trước bốn mươi tuổi có thể bước vào Tam phẩm cũng có thể được xưng là tài năng xuất chúng, thiên phú hiếm gặp.
Cho dù là nổi danh như Thái Linh học viện, chi nhánh Tô Châu, tại hai vạn tân sinh có thừa, bước vào Tam phẩm đại tu sĩ cũng không đến bảy, tám mươi người.
Hơn thế nữa, đại đa số bảy, tám mươi người này, đều là đã tiếp cận bốn mươi tuổi.
Lai nói, tân sinh hai vạn người, ngoại trừ Trần Nguyên ra, tu vi tối cao cũng chỉ dừng lại tại Tam phẩm tầng ba, thực lực có thể biểu hiện ra là rất hạn chế.
Lúc này đây, một trăm tên tân sinh đầu tiên đã đi vào Thí Luyện tháp.
Trần Nguyên mặc dù có giao du, nhưng không đến mức người nào cũng nhận biết.
Một trăm người này, hắn không quen biết bất kỳ ai, cũng không nhận ra nhân vật nào thật sự nổi bật.
Chỉ thấy, một vị Tứ phẩm Thượng nhân đạo sư ống tay áo phất lên.
Một kiện pháp khí theo trong túi trữ vật bay ra, trôi nổi ở giữa không trung tại độ cao mấy trăm trượng.
Vị đạo sư nọ hay tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Một tia sáng từ trong pháp bảo đánh vào chân Thí Luyện tháp.
Không đầy ba hơi thở sau, một chùm quang mang phản hồi ngược trở lại Pháp khí, lại có một chùm quang mang khác từ pháp khí chiếu lên không trung.
Từ đó, một trăm cái hình ảnh lớn, đều đặn và gọn gàng, hiển lộ trước mấy vạn đôi mắt.
“Máy chiếu phiên bản tu chân giới?” Trần Nguyên kinh ngạc thì thầm.
Đến thế giới này gần hai mươi năm, tiếp xúc tu chân giới cũng đã vài năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc đến dạng trình chiếu pháp khí, hơn nữa, so với công nghệ trình chiếu hiện đại còn tiện dụng, rõ nét và đặc sắc hơn.
Không thể không nói, nếu luận đến trình độ phát triển văn minh, tu chân giới thậm chí có thể đi trước thế giới hiện đại.
“Bất quá, so sánh này vẫn thật khập khiễng.
Thành tựu xã hội hiện đại là hướng đến đại chúng, còn thành quả tu chân giới chỉ mang đến lợi ích cho nhóm nhỏ tinh anh.” Trần Nguyên lắc đầu cảm thán.
Bản chất thế giới vận hành khác biệt, như vậy cấu trúc xã hội không thể giống nhau.
Lúc này, một trăm tên tân sinh đã bắt đầu leo tháp.
Thực lực bọn hắn, nói là không nổi bật, bất quá cũng chỉ là xét đến trong gần tám trăm tên tân sinh nhập học mà thôi.
Đặt tại bên ngoài, bất kỳ một người nào trong số bọn hắn cũng đều là danh chấn một phương tiểu thiên tài, tài năng xuất chúng được cộng đồng công nhận.
Luận thực lực mà nói, có ai vào đến nơi này không có Nhị phẩm hậu kỳ trở lên.
Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba mươi, thực lực đối thủ thí luyện tại Thí Luyện tháp đều chỉ tại Nhất phẩm đỉnh phong đến Nhị phẩm tầng sáu.
Khác biệt duy nhất chính là số lượng và sự phối hợp.
Ít thì chỉ là một cá nhân đơn lẻ, nhiều thì có thể đến năm, sáu đối thủ khác nhau,thực lực không đồng đều, phối hợp có điều độ, lên xuống nhịp nhàng, ăn ý tựa như tâm ý tương thông.
Thực lực mà chúng phát huy ra không phải là tu sĩ tại cùng một cảnh giới có thể đối phó.
Đáng tiếc, đối thủ của bọn chúng không phải kẻ tầm thường, tu vi chẳng những cao hơn mà chiêu thức, đạo thuật, pháp khí đều hơn xa cùng đẳng cấp.
Không vào đến Nhị phẩm trung kỳ thực lực, không chịu nổi một đòn của các tân sinh.
Mà vào đến Nhị phẩm thực lực, bất quá chỉ là chuyện của hai chiêu.
Vẫn không được? Vậy thì là chuyện của ba chiêu.
Trần Nguyên không đặt quá nhiều tâm tư vào hình chiếu các tân sinh thí luyện.
Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ đấu pháp, đối với hắn mà nói không mang nhiều lực hấp dẫn cùng có ích.
Hắn chỉ cần nhìn ra đại khái nội dung khảo thí là đủ rồi.
“Bất quá, có phải ảo giác của ta hay không, một trăm tân sinh gặp phải đối thủ đều là hung thú.
Không có một ngoại lệ.
Không phải nói, Thí Luyện tháp hiển hóa hình chiếu đối thủ đa dạng lắm sao?” Trần Nguyên khẽ thì thầm.
Nếu như là một hai trường hợp, vậy có thể cho là ngẫu nhiên, nhưng cả trăm người không khác biệt, vậy tất là thư viện tại đằng sau thao tác.
Một điều khác thu hút sự chú ý của Trần Nguyên chính là vị thanh niên tuấn tú, tu vi Tam phẩm tầng ba mà hắn gặp ngày đầu tiên đến Thái Linh học viện.
Kẻ này chẳng những tu vi cao hàng nhất nhì trong đám tân sinh, mà bản thân hắn cũng là người về đệ nhất trong vòng khảo thí thứ nhất.
Rất nổi bật, hai mươi tư tuổi, tu vi Tam phẩm tầng ba, bực này thiên phú tu luyện đủ để ngạo thị quần hùng tại bất cứ đâu.
So sánh với các thiên tài, thậm chí là Đại Khí Vận giả, hắn đều vượt xa đến mấy con phố.
Vậy mà, hắn lại không phải là Đại Khí Vận giả.
Mà kẻ này giờ đây, giống như như có như không nhìn về phía hắn.
Phát giác ra ánh mắt Trần Nguyên nhìn lại, đối phương ấm áp mỉm cười, chắp tay, thiện ý mười phần.
Trần Nguyên không mất lễ tiết, nho nhã đáp lại, đồng thời trong lòng nghi hoặc không thôi, đối phương đối với hắn là có dụng ý gì.
Bất quá, cho đến hiện tại, hắn mới để ý nữ tử luôn luôn xuất hiện tại phía sau đối phương nửa bước.
“Là tỳ nữ?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Nguyên.
Bộ dáng kia làm sao có thể làm sai cho được? Nàng khom lưng, đầu hơi cúi, ánh mắt không dám nhìn thẳng, thân hình dường như luôn luôn bị nam tử kia che khuất, một bộ nấp mình ở phía sau, tùy thời bị sai xử.
Thế nhưng, có tỳ nữ nào đẹp tựa thiên tiên như vậy?
Dung mạo của nàng quả thực là khuynh quốc khuynh thành, trên đời hiếm thấy.
Gương mặt trái xoan, da trắng như tuyết, hai con mắt long lanh, to tròn như hai hạt pha lê.
Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống, tung bay trong gió, lại kết hợp với tà váy lụa trắng phiêu miểu, khí chất thanh lãnh, nàng tựa như tiên tử trên chín tầng trời.
Càng đáng sợ hơn, có tỳ nữ nào thiên phú tu luyện mạnh đến như vậy?
Nàng chỉ mới hai mươi hai tuổi, tu vi lại thình lình đã là Tam phẩm tầng một.
Hơn nữa, nhìn từ khí tức hùng hậu, căn cơ vững chắc đến xem, khoảng cách nàng đột phá Tam phẩm chắc hẳn đã không ngắn.
Lại nói, Trần Nguyên không nhớ nhầm thì nàng chính là người về thứ hai tại vòng khảo thí thứ nhất.
Ngay cả trong hàng ngũ thiên tài, nữ nhân này cũng thuộc về nhóm xuất sắc nhất.
Nữ tử tài mạo vẹn toàn đến trình độ này, có ai cam nguyện trở thành tỳ nữ thấp kém? Trần Nguyên không rõ ràng, càng khó mà hiểu được.
Lúc này, chỉ thấy nam tử bờ môi khẽ nhúc nhích, dường như đang truyền âm cho nữ tử.
Nữ tử nhìn đối phương, không chút do dự gật đầu, sau đó phiêu nhiên mà đi.
Để Trần Nguyên bất ngờ là nàng hướng đến Đại Khí Vận giả Dịch Phong