Trần Nguyên đi ra tháp Thí Luyện liền phát hiện rất nhiều ánh mắt rơi trên người hắn.
Liếc nhìn qua bảng xếp hạng, hắn hiểu ra.
Nguyên lai, thứ hạng thí luyện trong vòng thứ ba này đã leo lên đến vị trí thứ hai, chỉ xếp sau Công Tôn Hoằng.
‘Chẳng lẽ, ta làm hơi quá?’ Trần Nguyên âm thầm suy tư.
Trước đó, hắn một mực chỉ chú ý nhiều vào Công Tôn Hoằng.
Không có cách, kẻ này để cho người ta cảm giác bí ẩn cùng cao thâm mạt trắc, muốn không chú ý đến hắn cũng khó mà làm.
Đây gần như là bản năng.
Nói đến, thành tích một trăm năm mươi tầng có chút khoa trương.
Hiện tại, người xếp thứ ba cũng chật vật lắm mới qua được tầng một trăm hai mươi.
Ngoại trừ Trần Nguyên và Công Tôn Hoằng, không có một tân sinh nào tu vi vượt quá Tam phẩm tầng một.
Bởi vậy có thể thấy, hai người bọn hắn có bao nhiêu khoa trương.
Biết vậy, Trần Nguyên ngược lại không suy nghĩ thêm nữa, khẽ lắc đầu, tế ra phi kiếm, bay đến phạm vi bên ngoài thí luyện.
Có câu nói: súng bắn chim đầu đàn.
Hắn ngược lại không quá lo lắng cái gọi là phong mang tất lộ.
Phía trên hắn gánh đầu sóng ngọn gió còn có Công Tôn Hằng đỉnh lấy.
Tại vị trí này, hắn thuận tiện lấy được nhiều ích lợi, lại không phải gánh chịu quá lớn áp lực và phiền nhiễu.
“Chúc mừng sư đệ.”
“Thật không nghĩ sư đệ quả thực là thâm tàng bất khả lộ.”
“Sự đệ thực lực để cho sử huynh chúng ta cảm thấy hổ thẹn.”
…
Vừa đáp xuống, đám người quen Đường Lệ Tuyết đã tiến lên chúc mừng.
Tu hành trong học viện nhàm chán, không phải lúc nào cũng có thịnh sự lớn như vậy, bọn họ đương nhiên là không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Bọn người Đường Lệ Tuyết trước đó đã biết đến Trần Nguyên bất phàm.
Thế nhưng tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, nhóm người coi như lại một lần nữa đổi mới tam quan.
Nguyên lai, Tam phẩm tầng hai còn có thể mạnh đến nhường này?
Đường Lệ Tuyết cũng là Tam phẩm Đại tu sĩ.
Nàng tu vi là Tam phẩm tầng một, khoảng cách tầng hai không xa, thế nhưng bước vào Thí Luyện tháp, leo lên đến tầng một trăm đã là may mắn rồi.
Nàng biết độ khó tại đó cao đến bao nhiêu.
Từ đó, ánh mắt của nàng nhìn về Trần Nguyên mang theo nhiều hơn kính nể.
Người này chẳng những thiên phú tu luyện đáng sợ mà thực lực cũng thuộc về hàng quái vật.
Đúng vậy, thiên phú tu luyện là một chuyện, nhưng năng lực thực chiến lại là một chuyện khác.
Cái gọi là vô địch trong cùng cảnh giới chẳng có một xu nào liên quan đến tốc độ tu luyện là.
Trái ngược lại, nó cần thời gian dài rèn luyện thể nội linh lực đến độ tinh khiết thuần túy cùng năm tháng dài đằng đằng mài dũa pháp thuật, chiến kỹ,...!Có thể nói, tốc độ tu luyện thiên tài cùng vô địch trong cảnh giới là hai khái niệm đối nghịch.
Rất nhiều kẻ được mệnh danh là thiên tài hiếm có, tốc độ tu luyện lên nhanh như diều gặp gió, trên thực tế lại là xốc nổi nóng nảy, căn cơ bất ổn, thực lực không có bao nhiêu.
Dàng người như Trần Nguyên biểu hiện, tốc độ tiến cảnh nhanh, căn cơ vững chắc, quả thực là hiếm lại càng thêm hiếm.
Trần Nguyên nhìn lấy đám người, chắp tay cười nói: “Các vị sư huynh sư tỷ quá khen, sư đệ chỉ cố hết sức mình.”
Hắn vào Thái Linh học viện, quá nửa thời gian dành cho việc cảm ngộ tu hành, quen biết đến không bao nhiêu người.
Đối với mỗi vị bằng hữu, hắn tự nhiên là khách khí chân thành.
Nhóm người Trần Nguyên và Đường lệ Tuyết tiếp tục hàn huyên hồi lâu, vòng thứ ba thí luyện mới chính thức kết thúc.
Sáu mươi ba người cuối cùng tham gia thí luyện, bảo quát cả Trần Nguyên, chỉ có mười một người vượt qua được tầng năm mươi, đạt đủ điều kiện thông qua, trở thành một tên nội viện Thái linh học viện.
Lúc này, một vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo bay xuống từ trên chín tầng mây.
Sau lưng hắn, pháp tướng hư ảnh vĩ ngạn và khổng lồ hiển hóa rõ ràng, tản mát ra thứ uy thế như thái sơn áp đỉnh, khiến cho hết thảy tân sinh cùng mấy vạn học sinh quan chiến theo bản năng cúi đầu.
Chỉ là, thứ uy thế này không mang theo ác ý, lại càng giống như là uy áp từ bậc bề trên đối với kẻ dưới.
Vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo nọ mở miệng: “Kết quả khảo thí đã công bố.
Quy tắc trước đó đặt ra cũng đã rõ ràng.
Các người có thể thông qua khảo thí, trở thành Thái Linh học viện nội viện học sinh hay không, tự các ngươi hiểu rõ.
Ta sẽ không nhiều lời.
Mặt khác, mười người thành tích tốt nhất vòng khảo thí thứ ba này cũng nhận được tương ứng ban thưởng.”
Nói rồi, hắn phất tay một cái, mười tấm lệnh bài hóa thành mười đạo lưu quang, vạch phá không gian bay thẳng đến chủ nhân của nó.
Trần Nguyên nhận được một tấm bé bằng bàn tay, màu bạc, bên trên có khắc nổi lấy chữ số hai to đùng.
Giống như hắn còn có chín người khác cũng nhận được lệnh bài, chỉ là kích thước, màu sắc khác biệt mà thôi.
“Những tấm lệnh bài này là bằng chứng cho thân phận cùng xếp hạng của các ngươi trong vòng khảo thí thứ ba này.” Vị chủ khảo nói tiếp: “Ban thưởng của vòng thứ ba này cũng là lớn nhất và đa dạng nhất.
Học viện sẽ không cứng nhắc quyết định phần thưởng của các ngươi.
Thay vào đó, từ ngày mai các ngươi có thể trực tiếp đi khố phòng, tự chọn cho mình phần thưởng phù hợp.
Lệnh bài trong tay các ngươi sẽ quyết định quyền hạn cùng cấp bậc vật phẩm các ngươi có thể chọn.”
Lời hắn vừa dứt, nhóm người trong nháy mắt trở nên mất bình tĩnh.
Tự mình đi khố phòng lựa chọn, còn có ban thưởng nào lớn hơn thế? Thay vì bị mạnh mẽ đưa đến một kiện pháp khí, một viên đan dược, chẳng có phần thưởng nào thỏa mãn hơn là tự mình chọn lấy tài nguyên phù hợp nhất với bản thân.
Có người vui tự nhiên có người buồn.
Khoảng cách giữa Công Tôn Hoằng, Trần Nguyên với người thứ ba có thể xa đến ba mươi tầng, nhưng khoảng cách giữa các vị trí thứ sáu đến thứ mười và thứ mười đến hai mươi lại không lớn đến như thế.
Có đôi khi chỉ là một, hai tầng cũng tạo nên khác biệt như trời với đất.
Không ít người vì thế mà bóp cổ tay thở dài.
Trần Nguyên không quá để ý mười vị trí đầu.
“Thế mà chỉ có một trăm sáu mươi người vượt qua tầng năm mươi.” Hắn khẽ thì thầm.
Vòng thứ ba khảo thí trực tiếp đào thải gần tám thành thí sinh.
Nên biết, tân sinh có thế đặt chân đến vòng thứ ba này đều là hạng người tinh anh trong tinh anh, đặt ở bất cứ thành trì, Vương triều nào cũng là hạng người kiệt xuất.
Thế mà tỷ lệ đào thải vẫn ở mức kinh khủng như vậy? Tính cả thảy ba vòng khảo thí, hai vạn tân sinh, chỉ có một trăm sáu mươi người thông qua.
Tỉ lệ trúng tuyển không đến một phần trăm.
Một lần nữa cân nhắc, Trần Nguyên không khỏi đổi mới ý thức về sự khốc liệt của chọn lựa vào Thái Linh học viện nội viện.
Mà lúc này, vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo nọ lên tiếng: “Sau bảy ngày nữa, học viện sẽ đưa những người thông qua khảo thí tiến về nội viện.
Mặc kệ các ngươi có việc tư gì, sắp xếp hoàn thành trong bảy ngày.
Bảy ngày sau, đạo sư sẽ lên đường, các ngươi nếu như bỏ lỡ, cần tự mình đi về nội viện.”
Dừng tạm, ánh mắt vị chủ khảo này quét qua toàn trường, trịnh trọng tuyên bố: “Như vậy, ta tuyên bố, Thái Linh học viện nội viện khảo thí, chính thức khép lại.”
Nói xong, pháp tướng hư ảnh sau lưng hắn chậm rãi tán đi, cùng biến mất với đó là thứ uy thế vô hình áp trên đầu mấy vạn học sinh để cho bọn hắn nhẹ nhàng thở ra.
Vị chủ khảo này theo đó bay đi, biến mất sau từng tầng