Ngày hôm sau khi Giang Ngọc tỉnh lại, Ân Xu đang ngồi ở trên bàn uống trà, hắn không mặc gì nằm ở trên giường, nhìn vệt nước loang lổ trên đệm, hắn tuy không nhớ đêm qua như thế nào, nhưng tư vị kia thật khiến hắn muốn bay lên trời.
Ân Xu không cần đoán cũng biết hắn suy nghĩ cái gì, đơn giản đó là mộng xuân đêm qua của hắn. Nàng ho nhẹ hai tiếng, đêm qua ngâm mình trong nước lạnh khiến nàng bị cảm nhẹ, lại nghĩ đến người nọ lạnh mặt bảo nàng cút, ngữ khí không tốt. Ân Xu không khỏi tò mò, người này hình như nàng chưa từng gặp qua ở Kim Lăng.
Định thần lại, nàng đứng dậy, e lệ nói: “Công tử, Ân Xu cần phải đi.”
Nói thật, Giang Ngọc thật sự không muốn để nàng đi “Ta sẽ phái người đi Xuân Lan Uyển báo cho Hồng ma ma, cho ngươi vào trong phủ ở mấy ngày.”
Ân Xu ra vẻ do dự “Việc này…”
Giang Ngọc trực tiếp quyết định “Ngươi cứ việc ở, mặt khác bản công tử sẽ xử lý.”
Vừa lúc, nàng cũng không muốn trở về hầu hạ những khách hàng khó chơi đó: “Ân Xu đều nghe công tử.”
Chờ tiễn người đi, Ân Xu về hậu viện Xuân Lan Uyển, có tiền phu đốn củi ở đó Ân Xu gọi một tiếng, tiều phu đưa rương gỗ đã làm xong cho nàng, mặt trên cài một cái khóa đồng tinh xảo. Ân Xu cho hắn mấy lượng bạc, bảo hắn nâng vào trong phòng.
Một canh giờ sau xe ngựa Giang gia đã tới trước cửa Xuân Lan Uyển, Hồng ma ma thúc giục Ân Xu đi mau, Ân Xu thay một bộ váy đỏ dài, đầu cài trâm hoa đào, trang điểm đậm hơn khi múa.
Nàng lên xe ngựa, cái rương gỗ cũng dọn theo. Nàng ngồi ở trong xe ngựa, xoa cái trán, hiện tại cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Xe ngựa tới Giang phủ, có tôi tớ trong phủ ra đón nàng, mấy tôi tớ phía sau nâng rương gỗ, Ân Xu cười giải thích: “Chỉ là một ít váy múa thường ngày.”
Nàng theo ở phía sau, người hầu một đường cúi đầu không dám nhìn vị nữ tử sắc đẹp hơn người này, nghĩ đến thủ đoạn tra tấn người của thiếu gia, bọn người hầu âm thầm thở dài thay nàng.
Ân Xu không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nhìn núi giả đình lớn, nghĩ vậy Giang phủ quả thật là nhà giàu số một Kim Lăng, Giang phụ Giang Hoài Sơn lại là thứ sử Kim Lăng, lúc trước ở Xuân Lan Uyển là địa bàn của nàng, tối nay tới Giang phủ rồi, muốn xoay xở sợ là không dễ.
Huống chi, nàng nhìn hành lang dài gấp khúc trước mắt quá quen thuộc, trong lòng theo bản năng dâng lên sợ hãi, nhưng không thể không đi tiếp.
Nàng nghiêng đầu làm như lơ đãng mà hỏi: “Nghe nói Giang thứ sử đi Lân Châu, trong phủ chỉ có công tử và tiểu thư, không biết đại nhân khi nào hồi phủ?”
Người hầu cho rằng nàng là muốn chờ đại nhân nhà mình trở về đi cứu nàng, nhưng đại nhân đi Lân Châu ít nhất cũng phải hai tháng. uyển chuyển nói: “Đại nhân ngày về chưa định, vẫn chưa truyền tin vào phủ.”
Ân Xu vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, nghe lời này, chắc là còn khoảng một thời gian mới về.
Giang Ngọc bày tiệc tại Tây viện, trong viện trăm hoa đua nở tranh nhau khoe sắc, lại có bướm bay lượn, một bức phong cảnh tràn đầy sức sống.
Ân Xu vào Tây viện, Giang Ngọc ngồi ở chủ vị, hai bên là ba người hôm nay nàng gặp ở Xuân Lan Uyển, còn một vị nàng chưa thấy qua.
Đuôi mắt nàng quét đến nhìn kỹ, thần sắc ngơ ngẩn, hắn đúng là người nàng gặp được khi bị Giang Ngọc hạ dược ở Xuân Lan Uyển.
Hắn trêu đùa mèo mập trong lòng ngực, nâng mắt thấy nàng, khóe miệng cong lên cười như không cười.
Tiếng đàn vang lên, Ân Xu thu liễm thần sắc, theo âm nhạc bắt đầu múa, lần này nàng múa là khúc "Thải Điệp Như Mộng", lấy hoa làm cảnh, một khúc múa ngừng, bươm bướm nhẹ nhàng bay tới, quanh quẩn ở bên người nàng, trong viện tĩnh lặng, không ai nguyện ý lên tiếng phá vỡ bức mỹ nhân họa này.
Thẳng đến con bướm tan đi, Ân Xu hơi hơi hành lễ. Giang công tử nhìn về phía người nọ nói: “Sầm huynh, cảm thấy thế nào.”
Sầm Duẫn tự rót một chén trà nhỏ, uống xuống, lần này không hề nhìn Ân Xu, nhàn nhạt đáp: “Tục tằng.”
Gương mặt tươi cười của Ân Xu hơi cương, không vì cái gì, chỉ vì từ lúc nàng bị bán đến Xuân Lan Uyển làm hoa nương ba năm, chưa bao giờ có một người nói nàng “Tục tằng”. Dù cho là những học sĩ tự nhận phẩm hạnh cao khiết cũng nguyện khen nàng một câu, người này thế nhưng nói nàng tục tằng!
Chỉ là cứng đờ một cái chớp mắt, biểu tình của Ân Xu lại biến thành khẽ nhếch cười, nhàn nhạt, lại ẩn chứa phong tình vô tận.
Nàng đã kết luận, bởi vì việc hôm qua, người này là cố ý, cố ý tới nhục nhã mình. Nàng rũ mi, ôn nhu nói: “Kỹ thuật múa của Ân Xu không tốt, nhục mắt công tử, xin công tử thứ lỗi.”
Giang Ngọc cũng không nghĩ tới Sầm Duẫn sẽ nói như vậy, không thể để mỹ nhân thương tâm, hắn cho Ân Xu lui ra ngoài trước.
Gặp lại hắn, Ân Xu rất có một loại cảm giác oan gia ngõ hẹp, cố tình người ta có quyền thế, ngay cả đại gia tộc Giang gia ở Kim Lăng cũng không nại được hắn. Tuy Giang Ngọc gọi hắn là Sầm huynh, nhưng người này dường như chưa bao giờ khách khí với Giang Ngọc.
Về phòng, Ân Xu gọi tỳ nữ dẫn đường cho nàng, từ trong tay áo nhét cho nàng ấy một thỏi bạc: “Tiểu muội muội, ngươi nói cho tỷ tỷ biết ngươi tên là gì, tới Giang phủ đã bao lâu?” Bộ dáng hiền lành cười hì hì kia cực kỳ giống Hồng ma ma của Xuân Lan Uyển dụ dỗ tiểu cô nương.
Tiểu nha đầu bị bán tới Giang phủ làm tỳ nữ không lâu, lúc trước ngoan ngoãn đi theo cha mẹ làm việc, chưa từng nói chuyện với người lạ, thấy bộ dáng nóng bỏng của Ân Xu, rụt rụt cổ, chống đẩy thỏi bạc, nói năng trúc trắc: “Nô tỳ Linh Hoàn, tới Giang phủ hơn ba tháng.”
Thỏi bạc bị đẩy trở về, Ân Xu thuận theo tự nhiên thả lại trong tay áo, nói, “Tỷ tỷ mới tới Giang phủ không lâu,