Sầm Duẫn xốc mành lên, đầu tiên là thấy Ân Xu đứng ở đầu thuyền, hắn nhướn mày.
Ân Xu thần sắc kiên định hành lễ.
Giang Ngọc cũng đi ra, nhìn đến nàng, hỏi "Ân Xu cô nương tới vì sao không đi vào?"
Ân Xu cười nhạt nói "Bên trong ca múa cao trào, Ân Xu sợ quấy nhiễu nhã hứng của công tử."
Giang Ngọc: "Các nàng nào có thể so sánh với Ân Xu cô nương, ca vũ của Ân Xu cô nương chính là kinh vi thiên nhân*, chỉ có thần tiên mới có thể như thế."
*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó.
"Ta chuẩn bị cầm cho cô nương, cô nương không bằng tấu một khúc tại đây."
Ân Xu không từ chối, Giang Ngọc sai người trực tiếp đem cầm tới trước mặt nàng, Ân Xu ngồi quỳ trên đệm hương bồ, mười ngón đặt lên dây đàn, tiếng đàn vũ động.
Bên ngoài thuyền hoa bày bàn, Giang Ngọc ngồi ở bên cạnh, nói "Sầm huynh, thế nào?"
Sầm Duẫn không đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm làn váy Ân Xu.
Ân Xu khó có thể bỏ qua ánh mắt nóng rực kia, tiết tấu tiếng đàn nhanh hơn, một khúc còn chưa dứt, đột nhiên truyền đến một tiếng "Meo".
"Đinh" Một tiếng đàn lớn hơn nữa che lấp một tiếng mèo kêu.
Ân Xu nhìn trên mặt Sầm Duẫn lộ ra ý cười nhạo, hắn đứng đó hứng thú nhìn nàng.
"Tằng tằng tằng"
"Meo meo meo"
"A" Sầm Duẫn cong môi, đi đến phía sau Ân Xu, Ân Xu điều chỉnh tiết tấu nhanh hơn, mèo mập dưới váy nằm không yên cọ tới cọ lui trên đùi nàng.
"Ngươi khẩn trương cái gì." Sầm Duẫn đứng ở phía sau nàng, trêu đùa.
Lòng Ân Xu nôn nóng, sao con mèo này cứ thích cọ nàng, đây cũng không phải chuyện gì tốt, không biết khi nào đã đắc tội vị này.
Sầm Duẫn huýt sáo một tiếng, há mồm gọi: "Tiểu Ân."
Mèo mập duỗi bốn chân ngắn nhỏ, giãn thân hình mập mạp ra khỏi vạt váy nàng, lắc mình, cao lãnh chậm rãi đi ra.
Phác gục trên chân Sầm Duẫn, cọ chân hắn.
Sầm Duẫn một phen bế nó lên, ôm vào trong ngực, nhướn mày nhìn về phía Ân Xu: "Vị cô nương này, ngươi hẳn là biết đây là mèo của ta."
Ân Xu nhấc làn váy, buông cầm, không nhìn hắn, cúi đầu nói: "Công tử thứ tội."
Giang Ngọc cũng buông cây quạt, đứng lên, cười làm lành nói: "Sầm huynh, ngươi nhìn xem con mèo này thật đúng là thích Ân Xu cô nương, lâu như vậy vẫn không động đậy, đến ta còn không phát hiện."
Sầm Duẫn không để ý đến Giang Ngọc, gãi gãi cổ con mèo, "Ngươi tên Ân Xu?"
Lúc này trong lòng Ân Xu giống như cuồng phong thổi qua, quỳ gối lâu trên đệm hương bồ chân bắt đầu tê dại, nàng chậm rãi suy nghĩ đến trọng tâm, miệng không đúng lòng mà đáp: "Đúng vậy."
Sầm Duẫn "Rất có duyên với Tiểu Ân nhà ta, ngươi có thể gọi nó một tiếng a huynh."
Ân Xu "...." !
Quạt xếp trong tay Giang Ngọc phất phất: "Ân Xu cô nương, đây là vinh dự Sầm công tử cho ngươi, Tiểu Ân cũng không phải mèo bình thường."
Ân Xu nghe Giang Ngọc nói, rũ mắt, mi sắc bình đạm, không thấy một chút bất mãn.
Chờ Giang Ngọc nói xong, Ân Xu mới nói: "A huynh Tiểu Ân."
Sầm Duẫn vuốt tai mèo, cười: "Tiểu Ân nói, muội muội ngoan."
Cuộc đời Ân Xu cho tới nay lần đầu tiên chịu nhục nhã nghẹn khuất như thế, Giang Ngọc dẫn Sầm Duẫn trở về thuyền hoa nghỉ tạm, nàng đi gian khác thay đổi xiêm y. Ở trong phòng đi qua đi lại, tay trái vỗ ngực, vẫn khó mà giấu đi lửa giận trong lòng, Sầm công tử này thật sự khinh người quá đáng.
Ngoài thuyền hoa lại truyền đến động tĩnh, Ân Xu nghiêng tai nghe, là một giọng nữ, nghe âm thanh quen thuộc, làm nàng nghĩ tới muội muội của Giang Ngọc, tên Giang Oanh.
Nói đến Giang Oanh, Ân Xu cũng thấy đau đầu.
Từ khi nàng làm cô nương đứng đầu bảng mỹ nhân Kim Lăng và Xuân Lan Uyển, không chỉ có con nhà giàu tới phá nàng, cũng có không ít quý phu nhân tới tìm nàng, bọn họ đều nói nàng câu dẫn hôn phu của bọn họ, việc này thật là làm Ân Xu khó xử.
Nghe bọn họ nói chuyện động tĩnh chưa ngừng, cũng không có người tới kêu Ân Xu, Ân Xu không muốn ra ngoài lẳng lặng ngồi ở trong phòng.
Một lát sau, có người tới gõ cửa: "Ân Xu cô nương, công tử mời ngài múa một khúc."
Ân Xu đáp một tiếng, chầm chậm đi ra thuyền hoa.
Tự hát tự múa tự giải sầu
Tự vui không câu thúc, không vướng bận.
Một khúc "Tây Giang Nguyệt" không có kỹ xảo, vừa không trương dương, lại trầm tĩnh nội liễm.
Múa xong, Ân Xu nhún người muốn lui ra ngoài, "Khoan đã." Giang Oanh mở miệng "Ân Xu cô nương múa hay như vậy, a huynh, chúng ta có phải nên thưởng hay không."
Giang Ngọc gật gật đầu: "Đúng là nên thưởng."
Ân Xu mỉm cười chối từ: "Ân Xu tiểu kỹ thấp, thực sự không được thanh nhã. Chỉ trợ hứng cho các công tử, không cần thiết ban thưởng."
"Lời này của Ân Xu cô nương có thể sai rồi." Giang Oanh che miệng cười: "Nơi nào tiểu kỹ thấp, ta nghe nói Ân Xu cô nương múa ở mép thuyền cũng có thể như giẫm trên đất bằng. Lúc này mới khiến người bội phục, hôm nay vừa lúc ở hồ Kim Lăng, không biết Ân Xu cô nương có thể múa một khúc cho Sầm công tử xem?"
Ngón tay Ân Xu đặt ở trên dây cầm, cười nhẹ, nửa phần hàm súc, nửa phần nội liễm, chọc đến quạt xếp trong tay Giang Ngọc rơi xuống đất.
Giang Oanh ghét nhất bộ dáng hồ ly tinh câu dẫn người này của nàng, mà huynh trưởng nhà mình cứ yêu thích nàng, ánh mắt Sầm Duẫn cũng rơi xuống trên người nàng, bản thân hận không thể xé nát khuôn mặt của Ân Xu.
Giang Oanh hiển nhiên là muốn cố ý làm nàng xấu mặt, nếu Ân Xu càng làm ra vẻ ta đây thì có vẻ nàng không phóng khoáng. Buông cầm đứng dậy, động tác này nàng luyện mấy trăm lần, ưu nhã không mất lịch sự.
Nàng đi lên đầu thuyền, mũi chân điểm ở trên tấm ván gỗ, làn váy giơ lên, nhẹ nhàng múa.
Giang Oanh âm thầm cong khóe môi, ánh mắt ra hiệu cho nô tỳ Sở Vân, nhận được tín hiệu của Giang Oanh, chậm rãi lui ra ngoài, cũng không ai chú ý đến tiểu tỳ nữ nửa đường lui ra ngoài.
Mũi chân Ân Xu chỉa xuống đất, uyển chuyển nhẹ nhàng linh động, tuy đang khiêu vũ, nhưng cũng không