Một khúc múa ngừng.
Dưới đài xao động.
“Ta ra hai vạn lượng, chỉ cầu cùng Xu Nhi cô nương cộng độ đêm đẹp.” Một nam nhân bụng phệ đứng lên, Ân Xu trào phúng trong lòng, trên mặt vẫn cười. Nam nhân kia mừng như điên: “Xu Nhi cô nương đang cười với ta.”
“Ta ra ba vạn lượng.”
“Ba vạn ba.”
“Bốn vạn.”
Tiếng kêu không ngừng, náo nhiệt cao trào.
“Một ngàn vạn lượng.” Lần này, tĩnh lặng.
Một ngàn vạn lượng, có thể mua cả Nhạc Bình. Không ai sẽ làm đến nước này vì một nữ nhân.
Ân Xu cũng tò mò người kia là ai, theo ánh mắt mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người nọ đứng dậy đi đến dưới đài, Ân Xu ngây người, người này đúng là Sầm Duẫn.
“Một ngàn vạn lượng, nguyện mua Xu Nhi cô nương.” Khẩu khí bất cần đời, cũng thật giống một công tử thế gia ăn chơi trác táng.
Lão ma ma vui sướng cười không khép được miệng, đưa mắt ra hiệu cho Ân Xu: “Còn không mau cảm tạ vị công tử này.”
Ân Xu hơi hơi uốn gối: “Đa tạ công tử.”
Sầm Duẫn đi đến trên đài, cởi áo choàng phủ xuống đầu nàng, áo choàng to rộng bao vây nàng kín mít.
Ân Xu ngưỡng mặt nhìn hắn, dùng âm thanh chỉ hai người nghe, như tiếng mèo kêu: “Công tử.”
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó thân thể nhẹ bẫng, Sầm Duẫn bế ngang nàng vào trong lòng ngực, bước chân đi ra ngoài.
Người xung quanh không nỡ nhìn mỹ nhân cứ như vậy bị người mang đi, đôi mắt không ngừng ngó về phía hắn, muốn nhìn nhiều vài lần, Sầm Duẫn liếc mắt một cái lạnh băng. Khiến bọn họ sợ tới mức lòng run run, không dám nhìn tiếp.
Ra hoa lâu, sắc mặt Sầm Duẫn đen lại, trầm giọng nói: “Xuống.”
Đôi tay Ân Xu còn câu ở trên cổ hắn, nghe vậy nhanh chóng buông tay, đứng ở trên mặt đất.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Công tử, ngài thật sự cầm một ngàn vạn lượng tới?”
“Ngươi nói xem?” Sầm Duẫn hỏi lại nàng.
Ân Xu không nói, nhỏ giọng nói thầm: “Ta nào biết.”
Chùa Trần Âm mượn cớ giảng thiền, mời nữ tử trong thành đến, đặc biệt là các cô nương nhà nghèo khổ, cho cha mẹ bọn họ giá tốt, từ chùa miếu đưa tới Vạn Linh, cánh rừng Ân Xu tiến vào đúng là nơi cầm tù, phản kháng sẽ bị giết chết.
Vạn Linh mà chỗ biên quan, lại là nơi man di, muốn mang các cô nương về, thật không phải chuyện dễ, không thể làm quang minh chính đại mà phải làm âm thầm cho thỏa đáng.
Sầm Duẫn ở phía trước biên giới, Thận Thường dẫn người đuổi tới từ phía sau chộp lấy các cô nương mang đi ra ngoài. Tuy có thể cứu được nhất thời, nhưng muốn chân chính cứu vớt các nữ tử bị bán tới, vẫn nên xóa sạch hoa lâu này
Ban đêm, hoa lâu đột nhiên bốc cháy, không biết đắc tội nhân sĩ giang hồ nào, trong một đêm, bất luận là bà chủ hoa lâu hay là cô nương hoa lâu toàn bộ đều bị những người đó giết hại, không ai sống sót.
Lúc tới người nhiều, lúc về chỉ có hai người Sầm Duẫn và Ân Xu. Những người hầu khác đều đi xử lý hoa lâu, vì tránh cho người phát hiện, giấu tai mắt người khác, phải đi đường vòng.
Không ai đánh ngựa, Ân Xu tự mình kỵ một con, chậm rãi đi theo sau Sầm Duẫn.
Sắp đến biên quan, nơi đây cát vàng đầy trời, trống trải vô cùng, tĩnh lặng, sông dài mặt trời lặn, khiến lòng người sinh ra cảm giác kính sợ
Trên người Ân Xu khoác áo choàng của Sầm Duẫn, gió cát tùy ý thổi qua, búi tóc rớt xuống, tóc đen khoác trên vai, hiên ngang khoái ý.
Sầm Duẫn quay đầu lại, nhìn bộ dáng tiêu sái của nàng. Hiếm khi mỉm cười: “Thích nơi này?”
Ân Xu gật đầu, mi mắt cong lên “Gió cát nơi này tốt.”
Hai người nhìn nhau, phảng phất vứt đi hết thảy mọi chuyện, giờ phút này, bọn họ chỉ là nam nữ bình thường giữa thế gian bao la rộng lớn.
Năm tháng yên tĩnh chỉ nửa khắc, đột nhiên ồn ào nổi lên bốn phía, Ân Xu chỉ nghe được một tiếng người: “Ở kia, chính là bọn họ, ta đã thấy bọn họ, bọn họ là người của An Lăng thị.”
Ân Xu quay đầu lại, người nọ đúng là cha mẹ của An Lăng Thấm người nàng đã cứu hôm đó. Đáy lòng thóa mạ một câu, lòng tốt bị vứt cho chó ăn.
Phía sau dẫn theo một đội người ngựa, đầu đội da hổ tóc dài, ăn mặc không giống người Trung Nguyên, là người man di.
Người đi đầu cầm roi dài, nói tiếng Hán sứt sẹo: “Đàn bà Trung Nguyên thật xinh đẹp!”
Đáp lại gã là một trận cười vang khinh cuồng.
Ân Xu không để ý đến bọn họ, quay đầu lại nhìn về phía Sầm Duẫn, nàng cưỡi một con ngựa, kỹ thuật không tinh, tất nhiên không chạy thoát bọn họ.
Sầm Duẫn thít chặt cương ngựa, đi đến bên người nàng, thấp giọng nói: “Đi lên.”
Hai bụng ngựa kề sát, thân ngựa đong đưa, Ân Xu trừng mắt, nàng lên thế nào?
Một tay Sầm Duẫn vòng lấy eo nàng, dùng sức nhấc lên, Ân Xu phi thân ngồi xuống phía trước hắn, bị hắn vòng ở trong lòng ngực.
Bón chúng thấy hai người muốn chạy trốn, vung roi đuổi theo, bụi đất ngập trời.
Sầm Duẫn giật dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, vó ngựa giương lên, bụi đất bay tứ phía, chờ bụi đất tiêu tan, ngựa đã chạy xa.
Tuấn mã chạy như bay, cách cửa nhập cảnh còn một khoảng cách, người đuổi theo không bỏ.
Cỏ cây Đại Mạc khô vàng, không hề có chỗ núp.
Ân Xu ngồi im dựa vào trong lòng ngực Sầm Duẫn, không dám quấy nhiễu hắn. Lồng ngực sau lưng chấn động, Sầm Duẫn còn rảnh mà nói: “Lúc này mới biết ngoan ngoãn.”
Ân Xu bực mình, những người đó tới rào rạt, thấy là biết không dễ chọc, sớm biết vậy để cho An Lăng Thấm giết bọn họ cho rồi, cũng sẽ không dẫn đến họa hôm nay.
Mũi tên bay tới, Sầm Duẫn bảo vệ Ân Xu lắc mình trốn, mũi tên nhọn bay qua. Ân Xu vỗ ngực, một trận kinh hãi.
Lại một mũi tên, lần này bắn trúng bụng ngựa, ngựa hí vang, trước mặt có một dòng sông, ngựa đau đến không chịu khống chế, thân ngựa đong đưa, Ân Xu tránh còn không kịp, lung lay sắp ngã xuống.
Sầm Duẫn không rảnh tự cố định, cánh tay dài túm lấy nàng, mà ngựa đã không chống đỡ được, hai người cùng rớt vào trong nước.
Truy binh trên bờ xuống ngựa, vũ tiễn bắn loạn xạ xuống nước một hồi, thẳng đến mặt nước nổi lên màu đỏ, mới cười to rời đi.
Hồi lâu, Ân Xu bơi lên mặt nước.
Nàng lên bờ, áo choàng trên người không biết rơi ở đâu, gió thổi lên thân thể bắt đầu lạnh.
Ân Xu phun ra mấy ngụm nước, đứng lên, Sầm Duẫn chưa ra.
Nàng cúi đầu nhìn máu đỏ trên mặt nước, Sầm Duẫn bị thương.
Hắn biết bơi, nhưng bây giờ vẫn chưa ra chứng tỏ hắn đã bị bắn trúng điểm yếu.
Cứu, hay là không cứu.
Sầm Duẫn chết ở đây, không ai biết. Trái phải đều là những người đó giết hắn, cách cửa biên cảnh không xa, nếu lúc này nàng trở về, sẽ không ai hoài nghi, An Lăng Viễn xét trên tình cảm của ngoại tổ phụ sẽ thu lưu nàng, không lo bất luận kẻ nào hiếp bức nàng. Như vậy, chẳng phải là càng tốt.
Nhưng, Ân Xu cúi đầu nhìn mặt nước nhộn nhạo, vuốt ngực, vì sao nàng không thấy vui.
Hắn đã cứu nàng nhiều lần, tuy vẫn luôn uy hiếp nàng, lợi dụng nàng, nhưng cũng chưa từng chân chính hại nàng, huống chi, muốn điều tra rõ nguyên nhân chết của ngoại tổ phụ còn dựa vào hắn, đúng không?
Trong lòng Ân