Hắn trầm giọng nói: “Chỉ một lần này.”
Có lẽ là nói với Ân Xu, cũng có lẽ là đang nhắc nhở chính mình.
Chỉ phóng túng một lần này.
Ngươi đã muốn ta trầm luân ngươi, vì trả nợ ân tình của ngươi, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng chỉ một lần này.
Ân Xu đã hiểu.
Sầm Duẫn mang giày xuống đất, xả mành xuống, che Ân Xu ở bên trong.
Đẩy cửa đi ra ngoài.
Thận Thường đang muốn gõ cửa, thấy công tử nhà mình bước nhanh ra từ bên trong. Ánh mắt sâu thẳm, trên môi phiếm hồng, giống như… Son môi.
Cửa đóng lại nhưng khóe mắt Thận Thường vẫn thấy được phía sau mành che đậy thân ảnh yểu điệu của nữ tử. Hắn không dám nhiều nhìn nhanh chóng cúi đầu.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Ân Xu ló đầu ra nhìn cánh cửa đóng chặt, chu môi, thật là một công tử nhẫn tâm tuyệt tình!
Sầm Duẫn không ở lại khách điếm, suốt đêm ngồi xe ngựa trở về Nhạc Bình.
Sau khi người man di giết Sầm Duẫn, vứt bỏ phu thê Lý Thắng giữa sa mạc, hai người không dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, sa mạc không có chỗ để trốn, rất nhanh đã bị người của An Lăng Viễn tìm được, mang về Nhạc Bình.
Lúc này An Lăng phủ, An Lăng Viễn bận đến sứt đầu mẻ trán. Tiểu Đào cô nương mấy ngày trước An Lăng Thấm mang về không thấy đâu.
Tìm khắp toàn bộ Nhạc Bình cũng không thấy bóng người.
“Chẳng lẽ chui xuống đất rồi?” An Lăng Viễn vò đầu, tiểu nha đầu này nhìn có vẻ ngoan, không rành thế sự, nhưng lại khiến người không hết lo.
Y lại liếc An Lăng Thấm hai chân mày như dính vào nhau, thầm nghĩ, vẫn là Thấm Nhi muội muội tốt, không chỉ ngoan còn có năng lực.
An Lăng Thấm cũng lo lắng trong lòng, nàng chăm sóc Tiểu Đào nhiều ngày, tiểu cô nương này tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, rất ỷ lại nàng, nàng đã sớm xem Tiểu Đào là muội muội ruột của mình.
Thuộc hạ bắt phu thê Lý Thắng, phía sau còn có một tiểu cô nương, đúng là Tiểu Đào.
“Công tử, thuộc hạ đã bắt phu thê Lý Thắng về thành, tiểu cô nương vẫn luôn đi theo. Phu thê Lý Thắng khai, là nàng báo tin cho bọn họ, mới để bọn họ trốn thoát.”
Tiểu Đào đứng đó không khóc không cười, tựa như một người gỗ.
An Lăng Thấm kéo nàng ấy tới trước mặt, tuy không biết lai lịch của Tiểu Đào, nhưng thiện ở hiểu chuyện, nàng tình nguyện tin Lý Thắng nói dối, cũng không muốn tin Tiểu Đào sẽ làm ra việc như vậy.
“Muội nói cho tỷ tỷ, là muội báo tin cho Lý Thắng?”
Tiểu Đào nhìn nàng, mới lộ ra vài phần sợ hãi cúi đầu, không nhìn nàng, vị tỷ tỷ này đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy biết.
Sau một lúc lâu, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, là muội làm.”
An Lăng Thấm khó tin, nói: “Muội nói cho tỷ tỷ, tại sao lại làm như vậy?”
Tiểu Đào không nói, cũng không dám nhìn nàng.
An Lăng Thấm rất có kiên nhẫn, vẫn chưa thúc giục, ngược lại vuốt đầu nàng ấy, ôn hòa nói: “Tiểu Đào, chỉ cần muội nói đúng sự thật cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không trách muội.”
Lông mi Tiểu Đào run rẩy, khuôn mặt nhỏ khô gầy nâng lên, đồng tử màu đen dại ra, nàng ấy khóc lóc nói, “Muội, muội là hài tử man di. Cha muội là dũng sĩ man di, mẹ là người Nhạc Bình, cha bảo muội tiến vào An Lăng phủ, lén báo tin cho bọn họ. Nếu muội không làm, bọn họ sẽ vứt bỏ muội.”
Nàng ấy nói nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ che kín nước mắt, “Nhưng Tiểu Đào làm, bọn họ cũng không cần muội, Tiểu Đào làm sai rồi sao, tỷ tỷ, không ai cần Tiểu Đào.”
An Lăng Thấm ôm nàng ấy vào trong ngực, dỗ dành nói “Tiểu Đào không sai, tỷ tỷ cần Tiểu Đào, sẽ không ai không cần Tiểu Đào.”
Nàng thống hận những người man di đó, Tiểu Đào chỉ mười tuổi, để cho nàng ấy đi làm loại chuyện nguy hiểm này, nếu thật sự gặp người xấu, chẳng phải là ngay cả mạng sống cũng không còn. Lại nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, không khỏi có vài phần đồng bệnh tương liên.
Tiểu Đào vào phòng nghỉ ngơi, chờ nàng ấy ngủ, An Lăng Thấm mới ra ngoài, cầm roi đi luyện võ.
“Thấm Nhi còn giận à!”
An Lăng Thấm một mình một người đang luyện roi, uốn lượn như rồng bay, chiêu chiêu trí mệnh. An Lăng Viễn đứng bên ngoài cũng không dám tới gần nàng.
An Lăng Thấm tức giận vì việc này, y lập tức muốn đến xem, tay cầm theo một hộp đồ ăn và một bầu rượu, xa xa nhìn tư thế oai hùng của nàng, ý cười từ khóe miệng lan đến đáy mắt, thoạt nhìn giống một nàng dâu nhỏ đưa cơm cho lang quân.
Chuyện của Tiểu Đào, y đều đã biết. An Lăng Phủ sẽ tiếp tục thu lưu nàng ấy, nhưng cũng sẽ không cho nàng ấy ở bên trong phủ. Đưa đến một hộ nhà không có con nuôi dưỡng nàng ấy có lẽ càng thích hợp. An Lăng Viễn không phải người lương thiện, trong phủ có một mình Thấm Nhi là đủ rồi.
An Lăng Thấm thu roi, nói “A huynh.”
Thần sắc nàng nghiêm túc, biểu lộ nhàn nhạt bi thương, hiển nhiên còn chưa bỏ được chuyện đó.
An Lăng Viễn lắc lắc bầu rượu trong tay, “Đi, đã lâu hai huynh muội ta không cùng uống rượu.”
An Lăng Thấm nghe hai chữ huynh muội thần sắc không tốt lắm, nàng giương mắt nhìn người trước mặt, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Được.”
Ánh trăng như hoa, trong phòng khách, một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
An Lăng Viễn rót một ly rượu, rồi đổ cho An Lăng Thấm một ly rượu.
An Lăng Thấm giơ tay bưng lên ly rượu: “A huynh, để Thấm Nhi làm.”
An Lăng Viễn đẩy tay nàng ra, “Đã nói là để huynh rót, hôm nay muội là chủ gia, huynh hầu hạ muội.”
An Lăng Thấm rũ mắt, không nói nữa.
Năm ly rượu, hai người đều đã men say.
An Lăng Thấm chợt giống như vui đùa nói: “Nghe nói phụ thân sắp chọn một nhà kết hôn cho huynh.”
An Lăng Viễn chống cằm, nhắm hai mắt, say khướt, y đột nhiên đập bàn nói: “Lão chọn thì chọn, huynh không cưới, muốn cưới, lão tự đi cưới.”
Mắt An Lăng Thấm sáng lên, cười nói: “Thấm Nhi kính huynh một ly.”
Khi Sầm Duẫn trở về, đã là đêm khuya.
An Lăng Phủ mở cửa hông, đoàn người yên lặng nhập phủ. An Lăng Viễn say rượu, được người nâng về phòng.
Ân Xu thẩn thờ mí mắt mở không nổi, hai ngày này chưa từng nghỉ ngơi, khi trở về Sầm Duẫn cưỡi ngựa, không ngồi xe cùng nàng, thế nhưng xe ngựa chạy nhanh, con đường xóc nảy, nàng không được nghỉ ngơi tốt.
Xuống xe ngựa, Ân Xu bước chân đi thẳng về phòng.
Chuyện biên cảnh giải quyết xong, tiếp đến là giải quyết Chùa Trần Âm. Từ khi Sầm Duẫn rời đi, An Lăng Viễn vẫn luôn phái người canh giữ quanh chùa miếu, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trong một đêm, gió thổi mây trôi. Thận Thường cầm lệnh bài Cẩm Y Vệ, điều động huyện nha Nhạc Bình. Bá tánh Nhạc Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, Chùa Trần Âm hương khói cường thịnh bị nha môn vây quanh.
Ân Xu ngồi trong phòng ăn dưa đặc sản ở Nhạc Bình, hàm đạm thích hợp, vừa lúc giết thời gian.
Sắc trời vừa trắng, nàng mân mê lấy hộp trang điểm, phấn trân châu bên trong không còn thừa bao nhiêu, nàng nhìn trời bên ngoài, vừa lúc có thể chiết chút sương, xứng với mùa hoa, làm phấn trân châu mới.
Nàng cầm bình sứ nhỏ, cuốn tay áo đi ra ngoài.