“Các ngươi đang làm gì?” Nguyên Mộng Dung đột nhiên đi ra viện, đứng ở cách đó không xa.
Nghe được có tiếng người, Ân Xu hoảng loạn đẩy Sầm Duẫn ra, rũ đầu đứng ở một bên.
Sầm Duẫn cũng kệ nàng đẩy mình ra, xoay người.
Nguyên Mộng Dung hùng hổ đi đến trước mặt Ân Xu, muốn giơ tay tát nàng. Mới vừa nâng tay lên, đã bị Sầm Duẫn ngăn lại.
Nàng ta khó thở, giậm chân, giày da đạp lên trên tuyết, phát ra tiếng vang rộp rộp, mặt ủy khuất.
“Ngôn Chi ca ca, ngươi sẽ không nhìn trúng nô tỳ này chứ!” Nguyên Mộng Dung tức giận nói.
Sầm Duẫn kéo Ân Xu qua, ôm vào trong lòng ngực, “Nhìn trúng thì sao? Nếu hôm nay ngươi phải đi, thì đi nhanh chút, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chắc ngươi cũng hiểu.”
Nàng ta hiểu, nhưng nàng ta thật sự không cam lòng. Gia thế, dung mạo, có điểm nào nàng ta kém nô tỳ này? Dựa vào cái gì nô tỳ này có thể ở trong lòng ngực Ngôn Chi ca ca, được Ngôn Chi ca ca che chở!
Ân Xu đứng trước ngực Sầm Duẫn nhìn khuôn mặt ghen ghét của Nguyên Mộng Dung, khuôn mặt đẹp cũng trở nên vặn vẹo. Nàng không khỏi cúi đầu, nữ nhân hận thù thật đáng sợ!
Người hầu phía sau tới tìm nàng ta, thời điểm không còn sớm, đến lúc khởi hành. Nguyên Mộng Dung giậm chân, Ngôn Chi ca ca không có tình cảm với nàng ta, cho dù nàng ta không cam lòng cũng phải đi.
Nguyên Mộng Dung đi rồi, Ân Xu thở ra một hơi, vị đại tiểu thư tính tình con nít này cuối cùng cũng đi rồi.
Sầm Duẫn ôm nàng, lòng bàn tay sờ mặt nàng, nhíu mày nhìn gương mặt này của nàng, “Có thể gỡ mặt nạ xuống không?”
Ân Xu cẩn thận, “Ở bên ngoài vẫn nên mang thì tốt hơn.”
Hòa Hương trưởng công chúa cực kỳ coi trọng hậu viện quận vương phủ, đặc biệt đối với quản thúc Sầm Duẫn, nàng giấu ở nơi này ngàn vạn lần không thể để bà phát hiện.
Sầm Duẫn cũng biết nên không nói gì.
Trở về trong viện, tuyết lại rơi.
Ân Xu đứng ở trong viện, cặp mắt đầy ý cười.
Sầm Duẫn nhìn nàng, cũng không tự giác cong lên khóe môi.
“Bụp” một tiếng, một quả cầu tuyết đột nhiên không kịp phòng ngừa đánh lên trên người Sầm Duẫn.
Sầm Duẫn ngẩng đầu, lập tức nhìn đến ánh mắt gian xảo của nữ lang: “Được lắm, thật là to gan, cũng dám đánh lén gia.”
Đang nói một quả cầu tuyết lại bay tới, nhưng không đánh trúng.
Ân Xu chu chu môi về phía hắn, hai người chơi đến vui vẻ vô cùng.
Chơi mệt mỏi, vào nhà thay đổi xiêm y. Áo khoác ngoài của Sầm Duẫn đều ướt hoàn toàn, áo của Ân Xu chỉ hơi tẩm ra vệt nước, vẫn ấm áp.
Hắn võ công cao, làm sao quăng không trúng nàng. Sầm Duẫn mỉm cười, không nỡ, sợ nàng cảm lạnh thôi. Nàng thì ngược lại ra tay không lưu tình chút nào.
Ân Xu trút bỏ một thân khí lạnh, thay đổi quần áo, gỡ mặt nạ xuống, lập tức chui vào trong chăn. Sầm Duẫn cầm một cái bình nước nóng đặt ở bên trong, che lại cho nàng.
Hắn đi ra mành, cúi người đọc sách ở trên bàn, Ân Xu nằm ở trên giường cách mành ngắm nhìn hắn.
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của nàng, Sầm Duẫn buông quyển sách trên tay nhìn lại nàng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong chốc lát, Ân Xu lật chăn, tùy tay cầm áo khoác của hắn khoác ở trên người, xuống đất.
Sầm Duẫn nhìn nàng chậm rãi đi tới, lông mày hơi động.
Ân Xu đến trước mặt hắn, thuận thế ngồi ở trên đùi hắn. Sầm Duẫn cũng không ngăn cản, để cho nàng ngồi.
Sau đó, Ân Xu ôm eo hắn, nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng ngực hắn… Ngủ.
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng, nhéo nhéo chóp mũi nàng, nói nhỏ, “Nũng nịu!”
Ân Xu không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ.
Hắn cầm sách trong tay, đôi mắt dừng trên hàng chữ, sợi hơi thở triền miên trước người vẫn quanh quẩn ở bên người hắn, mà nàng còn không biết sống chết cọ loạn ở trong lòng ngực hắn, Sầm Duẫn không đọc được một chữ.
Dứt khoát buông sách, chặn ngang bế nàng lên, Ân Xu mở mắt ra, “Ngài làm cái gì?”
Sầm Duẫn đặt nàng ở trên giường, tay chống ở bên đầu nàng, con ngươi sâu thẳm “Ngươi nói đi?”
Mành rơi xuống, cách ly cảnh xuân bên trong.
Hôm nay là Khuyết Tiết, ban đêm không cấm đi lại, trên đường phố vô cùng náo nhiệt.
Ân Xu đang ngủ, bị Sầm Duẫn kéo ra. Nàng kéo chăn lên, vùi đầu vào trong chăn, “Ngài lại muốn làm cái gì?”
Sầm Duẫn vớt nàng ra khỏi chăn, mặc áo cho nàng, “Hôm nay là Khuyết Tiết, mang ngươi đi ra ngoài một chút.”
Nghe được đi ra ngoài, mắt Ân Xu sáng rực: “Được.”
Tầm mắt Sầm Duẫn rơi xuống trên môi nàng, hồng nhuận, cúi đầu hôn lên.
Ân Xu bị hắn hôn đến choáng váng, giãy giụa đẩy hắn ra, “Không… Không được, công tử chúng ta phải đi ra ngoài!”
Sầm Duẫn buông nàng ra, cọ xát eo nàng, “Ai kêu ngươi cứ dụ dỗ ta.”
Nàng vô tội nhường nào, Ân Xu chớp chớp mắt, không hề để ý đến hắn. Nhảy xuống giường, chạy đến trước bàn trang điểm, mặt nạ da mang nhiều, sẽ phản phệ, cũng không tốt cho nàng.
Sầm Duẫn ngăn nàng lại, “Ban đêm mẫu thân ngủ, sẽ không có người thấy. Chúng ta đi ra từ cửa hông, không mang cũng không sao.”
Ân Xu nghe hắn nói vậy cũng không mang, chỉ thay đổi xiêm y người hầu, đi theo hắn ra cửa hông đi ra ngoài.
Hai người ngồi trong xe ngựa, không ai chú ý.
Xe ngựa đi chậm, Ân Xu xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, ngọn đèn dầu lộng lẫy, tiếng tiểu thương rao hàng không dứt bên tai, tiểu hài tử cầm kẹo hồ lô cười khanh khách, người qua kẻ lại muôn màu muôn vẻ, tràn ngập hơi thở pháo hoa dân gian.
Nơi này náo nhiệt hơn nhà chính rất nhiều.
Sầm Duẫn kéo nàng qua, ôm vào trong lòng ngực, “Nghĩ cái gì?”
Ân Xu cười, “Nghĩ cảm ơn ngài, cảm ơn ngài mang ta ra đây.”
Sầm Duẫn cũng cười, trêu nàng “Nghĩ cảm ơn ta như thế nào?”
Đôi mắt Ân Xu xoay chuyển, một cái hôn rơi xuống trên mặt hắn, mềm như bông. Hôn xong, lập tức nhích người tới bên cửa sổ.
Sầm Duẫn sờ sờ chỗ ướt át kia, ý cười gia tăng.
Qua một đoạn đường, tới một tửu lầu. Hẳn đã sớm chuẩn bị tốt, dưới lầu không có người.
Ân Xu theo Sầm Duẫn đi vào, hắn ngựa quen đường cũ đi lên nhã gian lầu hai, đồ ăn bên trong đã chuẩn bị xong.
Ân Xu ngồi trước cửa sổ, nhìn thức ăn phong phú, nuốt nuốt nước miếng, nàng thật là đói bụng.
Sầm Duẫn múc một chén canh cho nàng, “Canh này đặc biệt nhất Mãn Nguyệt Lâu, hương vị cực ngon, ngươi nếm thử.”
Ân Xu uống một ngụm, quả nhiên là mỹ vị. Nàng cong môi, mặt mày cực kỳ giống trăng non ngày rằm.
Cơm đến một nửa, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, âm thanh pháo nổ nối liền không dứt.
Ân Xu buông đũa, chạy đến bên cửa sổ, ngắm pháo hoa, lộng lẫy lung linh chói mắt. Bay cao lướt qua, tựa như ảo mộng. Ánh pháo hoa trong mắt nàng, Sầm Duẫn nhìn nàng còn đẹp hơn pháo hoa.
Trên đường phố cũng náo nhiệt, hoa đăng lộng lẫy, bá tánh nghỉ chân dừng lại, nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Ân Xu chú ý tới một ánh mắt đang nhìn nàng, nàng cũng nhìn xuống phía dưới, nhìn đến bạch y áo gấm Giang Mục Chi.
Sắc mặt nàng cứng đờ, Giang Mục Chi phía dưới nhìn thấy nàng, khẽ cười với nàng, làm như cũng không cảm thấy kỳ lạ, cũng không kinh ngạc vì sao nàng lại ở đây. Ân Xu không biết vì sao y lại để Linh Hoàn ở bên người mình, có