“Mẫu thân xin nghe nhi tử nói vài câu.” Hắn nói.
Hòa Hương trưởng công chúa cũng buông chén sứ, “Ngươi đã có lá gan dưỡng một người ở trong phủ, còn muốn nói cái gì?”
Động tác Sầm Duẫn đâu vào đấy, “Nàng ấy đúng là Lý Ân Xu, việc xảy ra có nguyên nhân, con mới mang nàng về phủ.”
“Việc phía sau như mẫu thân suy nghĩ, con không lời nào để nói. Sau khi thành thân, con sẽ sắp xếp cho nàng một viện nhỏ, chỉ là mong mẫu thân tạm thời đừng làm khó nàng.”
Hòa Hương trưởng công chúa cả giận nói, “Thê tử của ngươi còn chưa qua cửa, ngươi đã bảo vệ hồ ly tinh này trước, ngươi rốt cuộc có để người mẫu thân ta vào mắt không!”
Sầm Duẫn nói, “Mẫu thân bớt giận, con cũng không phải là che chở nàng, mà là hiện tại quận vương phủ yêu cầu nàng chế thuốc, để ngày sau cần sử dụng. Chờ nàng chế hết thuốc cần thiết, con sẽ thả nàng ra phủ.”
Hòa Hương trưởng công chúa ngồi ngay ngắn, làm như đang cân nhắc lời nói thật giả, bảo hắn lui ra, đỡ trán ngồi dựa trên giường.
Thường ma ma xoa thái dương cho bà, nói “Thế tử mới hai mươi lăm tuổi, với việc nữ sắc hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút, công chúa ngài cũng đừng quá mức lo lắng.”
Nhi tử nhà mình, hắn tính nết gì. Hòa Hương trưởng công chúa sao không rõ, vừa rồi chỉ là kế hoãn binh thôi. Nhưng bà lại không thể tưởng được hắn lại hoang đường đến tận đây, thế nhưng trực tiếp dưỡng người ở trong phòng.
Bởi vì hôn sự này không thể lại trì hoãn, Hòa Hương trưởng công chúa dùng bữa xong đưa thiệp cho Trần phủ, thương lượng hôn sự hai nhà.
Trần Tích Nhi vấn an tổ mẫu xong, mới vừa xuyên qua một hành lang dài, đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm lại.
“Tiểu thư.” Đôi tay nam nhân chống ở bên người nàng, nhưng không chạm vào nàng, cánh tay hắn chỉ như cố ý vô tình mà cọ xát bên hông nàng.
“Ngươi làm càn!” Trần Tích Nhi muốn đẩy hắn ra. Thân thể nam nhân lại cứng như thiết, cho dù nàng đẩy thế nào cũng không đẩy ra.
“Tiểu thư, nô chỉ mới đi nửa tháng, đã nghe nói ngài muốn nghị hôn.” Đôi mắt lục của Sơn Nô phát ra hung quang, hung tợn mà nhìn nàng.
Trần Tích Nhi đã quen hắn vô lễ, chỉ quát lớn hắn một chút, thấy hắn trước sau như một không nghe thấy, nàng không nói gì nữa.
Sơn Nô là khi mẫu thân Trần Tích Nhi còn sống, nàng và mẫu thân đi chùa miếu cầu phúc, ở trong núi nhặt được một thiếu niên, hắn không có tên, mẫu thân gọi hắn là Sơn Nô, mấy năm qua vẫn luôn bảo hộ nàng.
Nửa tháng trước, Trần Tích Nhi biết quận vương phủ muốn nghị hôn cùng Trần phủ, nàng có tâm tích ra Sơn Nô, mới có thể để bản thân an tâm dàn xếp tốt chuyện này. Sơn Nô trở về, định là có người đi báo tin cho hắn.
Ánh mắt Trần Tích Nhi không sợ, “Sơn Nô, sau khi ta gả chồng ngươi sẽ tự do.”
Chung quanh yên tĩnh, sân này hoang vắng vốn là không có bao nhiêu người sẽ đến, Sơn Nô mắt lục yên lặng nhìn nàng, mắt lục Đại Yến bị người coi là hung tướng, hắn ở Trần phủ nhận hết khi dễ, chỉ có tam tiểu thư sẽ che chở hắn.
Hắn lui một bước, “Sơn Nô nguyện chung thân bảo hộ tiểu thư.”
Sơn Nô quỳ một gối trên mặt đất, đôi tay ôm quyền, đây là Trần Tích Nhi dạy cho hắn, tư thế thành kính nhất.
.
Triều cống kết thúc, các phiên vương đều trở về thuộc địa của mình.
Vân An công chúa trở lại Nam Quốc, lúc đi gửi một phong thư cho Sầm Duẫn, Sầm Duẫn không xem đốt thành tro.
Thái Hậu hồi cung là đại sự. Không gọi nhiều người xử lý, các cung lạy xong đều từng người tan đi.
Nhưng không bao lâu sau, Thái Hậu đột nhiên muốn thả Thục Vương ra lao ngục, miễn đi quyền lợi của hắn ta, làm Vương gia nhàn tản. Thục Vương gia là bào huynh đệ của tiên đế, là hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng. Mà Thánh Thượng còn chưa lên tiếng, Thái Hậu lại ngồi không yên, thâm ý trong đó, không khỏi khiến người nghĩ sâu xa.
Đảo mắt đã đến săn thú mùa đông.
Sáng sớm Sầm Duẫn đã lôi kéo Ân Xu dậy thay quần áo cho hắn. Ân Xu đang ngủ ngon bị người đánh thức, sắc mặt rất là không kiên nhẫn. Thắt dây lưng bên hông hắn, dùng sức lực mạnh. Sầm Duẫn câu lấy eo nàng, dùng sức nhéo một phen. Ân Xu ăn đau ai da một tiếng, hắn cười nói, “Lòng lang dạ sói, hôm nay đi săn thú là vì ai?”
Ân Xu vuốt phẳng nếp uốn trên cổ áo hắn, đôi mắt ngước lên, nói “Lời này của ngài, chẳng lẽ là vì ta?”
Sầm Duẫn nhéo khuôn mặt ửng hồng của nàng, hôn môi nàng, “Chờ việc này xong, sẽ nghênh ngươi vào cửa.”
Ân Xu nhìn hắn, nghe hắn nói việc này, nhớ lại mộng đêm qua, nheo mắt, đêm qua nàng mơ thấy một con gấu trong rừng đả thương hắn, cả người đầy máu trở về. Đây không phải một dấu hiệu tốt.
Nàng nhìn hắn, “Vậy ngài cẩn thận.”
Một dòng nước ấm xâm nhập vào cơ thể hắn. Mắt Sầm Duẫn rũ xuống, kéo nàng vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn nàng.
Hôm nay thời cơ đã đến, hắn âm thầm mưu hoa nhiều ngày, là nên ra tay.
Lâm viên Hoàng gia Nam Giao, là địa điểm săn thú tốt nhất mùa đông, dã thú bên trong đông đảo, cánh rừng rậm rạp, nhưng bốn phía cũng sẽ có vũ lâm vệ bảo hộ, thích hợp với vương công con cháu quý tộc săn thú.
Văn Uyên Đế thường xuyên tập võ, mặc vào giáp hộ thân, cùng chúng thế gia xuyên qua rừng cây.
Sầm Duẫn thấp giọng phân phó Thận Thường vài câu, Thận Thường lĩnh mệnh đi xuống, trong rừng chỉ còn lại một mình hắn.
Mặt trời lên cao vốn nên nóng lại đột nhiên lạnh lên, trong rừng dần dần nổi sương mù, một mảnh trắng xoá, khiến người nhìn không ra con đường phía trước.
Đột nhiên mũi tiễn xé gió xẹt qua bên tai, Sầm Duẫn hơi nhích người tránh đi.
Giữa sương mù đột nhiên đi ra một người, “Sầm đại nhân.” Giang Mục Chi đi đến trước mặt hắn, mỉm cười “Sầm đại nhân không cần phí tâm tư sắp xếp những thứ đó, người nên giết, sáng hôm nay ta cũng đã giết sạch rồi.”
Sầm Duẫn: “Giang thị lang đúng là tàn nhẫn độc ác.”
“Tàn nhẫn độc ác thì không dám, chỉ là khiến Sầm đại nhân thất vọng rồi, việc hôm nay ngài muốn làm chỉ sợ cũng không làm được. Sầm đại nhân muốn mượn săn thú, đi vào phủ của ta tìm người, lấy thuốc giải trong tay ta, chỉ dựa vào Thục Vương gia không thể được, huống chi, Thục Vương gia và tiểu nữ nhi của hắn cũng bị ta giết rồi.” Giang Mục Chi đứng ở cách đó không xa, làm như đã định liệu trước, sát thủ quanh thân từng bước tới gần, vây quanh Sầm Duẫn.
“Đến nỗi chứng cứ ngài vẫn luôn tìm, ngài đoán xem, ta sẽ lưu lại sao? Ngài cũng không cần mất công tới lấy thuốc giải, ta sẽ làm Xu Nhi tự mình tới tìm ta.” Giang Mục Chi cười.
Sầm Duẫn yên lặng đứng cầm kiếm trong tay, sương mù dày, không thấy rõ thần sắc đáy mắt hắn.
Giang Mục Chi nói tiếp, “Sầm đại nhân, ngài biết vì sao hôm nay ngài tỉ mỉ mưu hoa hết thảy lại thua không?” Y lại tự hỏi tự đáp, “Bởi vì ngài chỉ biết trước một chút, mà ta biết toàn bộ.”
“Ha ha ha…” Y dứt lời, bước đi ra ngoài.
Sát thủ vây quanh kín không kẽ hở, sâu trong rừng rậm sương mù cuồn cuộn. Lúc kết thúc chỉ thấy tử thi đầy đất. Sầm Duẫn chống kiếm đứng ở trong rừng, máu trên cánh tay ào ạt chảy xuống, hắn cũng bị thương. Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng rít gào, một