“ Sao Hoàng thượng không muốn nàng thấy mặt ngài”- Tiểu thái giám thắc mắc hỏi. Hắn chỉ cười nhếch mép một cái, không nói gì, rồi lặng lặng quay trở về Can Ninh cung.
Hàn Ngọc dường như đã tìm ra được niềm vui trong cung, đó là đi truyền tin cho tất cả mọi người.
“ Tiểu Châu, ngươi biết không, hôm nay ta gặp một cảnh tượng phải nói cực kì đam mỹ, cực kì lãng mạn”- Hàn Ngọc dõng dạc nói với tiểu Châu, bất giác Tiểu Châu hỏi lại.
“ Đam mỹ là gì vậy tiểu thư’. Hàn Ngọc cười to sảng khoái nói “ Là chuyện tình của nam với nam đó kakakakka”- Tiểu Châu ngơ ngác nhìn Hàn Ngọc.
“ Để ta kể cho em nghe, hôm nay ta đang đi phá vườn hoa thì đã phát hiện có người đi sau lưng ta, đến khi ta đến bờ hồ thì tiếng động ngày càng lớn, ta liền quay lại chỗ đó để mà nhìn, ngươi biết ta thấy gì không”.
“ Tiểu thư thấy gì”- Tiểu Châu bắt đầu hồi họp.
“ Đó là Hoàng thượng đang hôn tiểu thái giám”.
Tiểu Châu nghe thấy dường như từ trên trời rớt xuống, miệng run cầm cập:
“ Tiểu thư, chuyện này liên quan đến đầu người, không được nói lung tung”.
‘ Không chỉ là hôn không đâu, mà họ còn massage cho nha nữa”.
“Massage là gì vậy tiểu thư”- Tiểu Châu nghe Hàn Ngọc nói chuyện, ngày càng ngu.
“Massage là người này đấm đấm bóp bóp cạ cạ người kia đó”.
“ Trời ạ, tiểu thư đừng nói với ai, coi chừng cả nhà ta tru di cửu tộc đó”- Tiểu Châu lo lắng nói.
“ Yên tâm đi, ngoài nàng ra, ta sẽ không nói cho ai biết đâu”- Hàn Ngọc cươi nhếch miệng.
--
Mình đang cất giấu một bí mật phải nói là khủng khiếp nhất trần đời, mà mình không thể nào nói cho đám bánh bèo phi tần biết được, nếu họ biết không chừng quay ngược lại cắn mình. Thân thủ mình lợi hại nhưng đầu mình nhỏ bé. Thân hình này khá phù hợp với thân hình trước của nàng, mãnh khảnh, chủ yếu là dùng vào nội lực và thân thủ, nàng phải hóa thân thành nhiều nhân vật, có khi là một phụ nữ theo chồng để ám sát đối tượng, nên bề ngoài của nàng không thể có cơ bắp được.
Mà đang lạc đề, nàng lại suy nghĩ lại chuyện hồi nãy. Nhưng mà mình ngứa miệng quá làm sao giờ, mình phải hạ thấp uy danh của cẩu hoàng đế, để cho hắn ta biết được, trong chốn hậu cung này, không phải hắn muốn gì là được đó. Làm cả đời người con gái của người ta bị chôn vùi trong hoàng cung, cẩu hoàng đế.Suy nghĩ tới đây, Hàn Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài cửa, đám tì nữ và thái giám đang nói chuyện.
“ Mấy người đang nói chuyện gì vui vậy”- Nàng bước vào bên trong, nhập vào vòng tròn nhiều chuyện.
“ Mọi người biết không, hôm qua Thục Phi triệu kiến Sở Linh tài nhân, chắc chắn cả hai chị em họ đang muốn làm một cái gì đó động trời, Hàn tài nhân của chúng ta tốt bụng, hôm bữa đắc tội với Sở Linh, cũng như đắc tội với Thục Phi, không biết Hàn Tài Nhân có bị gì không nữa”- Đám thái giám và cung nữ nói chuyện dường như họ không thấy Hàn tài nhân đang đứng đó.
“Vậy làm sao để Hàn Tài Nhân an toàn bây giờ”- Nàng vừa hỏi, tất cả trố mắt lên nhìn Hàn Ngọc, rồi run rẫy quỳ xuống: “ Nô ti tham kiến Hàn Tài Nhân”.
Hàn Tài Nhân cười cười không nói gì, cũng không cố ý trách tội mà nàng dường như đã thấy một ổ để nhiều chuyện.
“ Lại, lại đây, ta kể các ngươi chuyện nay, hôm nay ta thấy Hoàng Thượng và tiểu thái giám hôn nhau ở hồ Nguyệt Lệ”
“ Hàn tài nhân, đây là một điều phạm thượng, bọn nô tì chưa từng nghe thấy”- Tất cả cùng quỳ xuống.
“ Nè, nè, ta có trách tội các ngươi bao giờ đâu, ta nói sự thật mà”.
“ Bọn nô tì chưa nghe gì hết”- Tất cả lại đồng thanh.
Cái bọn này, thực sự không biết đúng sai, phải trái mà suốt ngày tôn thờ chủ nghĩa Hoàng Thượng. Làm bổn cô nương đây tức chết mà.
--oo—
Tối đó Hàn Ngọc đi dạo hồ Nguyệt Lệ, nàng thấy một thân hình đang đứng trước hồ, quần áo màu đen như một sát thủ. Mặt thì không che, đây chẵng phải là một tên sát thủ nghiệp dư hay sao. Dám xuất hiện trước mặt bà, mày tới số rồi. Vừa nghĩ xong nàng đã lao tới, đá vào mông hắn một phát. Hắn la oai oái rồi lặng lẽ rơi xuống sông. Lúc lên bờ,
hắn trừng mắt, lớn tiếng quát:
“ Cô tài nhân kia, lần trước tôi đứng sau cô, cô cho là tôi rình cô rồi cô đạp tui xuống nước, lần nay tối đứng trước cô, cô rình tôi, mà cô đạp tôi xuống nước là như thế nào”- Tề Minh tức tối đứng dậy nói cho ra lẽ. Nàng lắp bắp, kinh hãi khi thấy tiểu bánh bao vừa rồi bị mình đá thẳng xuống nước, mặt mũi lấm lét, nàng cười trừ.
“ Đắc tội, đắc tội rồi, bổn cô nương không cố ý”- Nàng cười cười, vuốt Tề Minh ra hiệu hạ hỏa.
“ Nàng không cố ý mà ta lọt xuống hồ, nàng mà cố ý chắc mạng ta không còn quá”- Tề Minh trừng mắt nàng.
“ Ai biểu ban đêm ban hôm, mặc nguyên bộ đồ đen đứng đây làm chi, người ta tưởng thích khách”.
“ Cô….. tôi muốn mặc gì là quyền của tôi, liên quan gì đến cô”- Hắn tức giận.
“ Uả chứ tôi muốn đá ai là quyền của tôi, liên quan gì đến chàng”- Cô dùng câu của hắn để đập hắn.
“ Mà thôi, cứ từ từ, lâu lắm mới gặp lại huynh, chúng ta trò chuyện đi”- Nàng cười nói. Nụ cười này làm trái tim hắn đập mạnh, mặt hắn hơi ửng đỏ. Đây chẵng phải là nụ cười băng trong truyền thuyết sao. Dù là băng nhưng vẫn khiến người ta tan chảy.
“ Chúng ta mới gặp ngày hôm qua thôi”- Hắn nhếch môi, Hàn Ngọc biết mình đã bị hố hàng nên cười trừ.
“ À, ừ, cũng lâu rồi, 12 canh giờ rồi còn gì” – Nàng vẫn chống chế.
“ Mà thôi, vô chuyện chính đi, huynh là bạn thân của tôi nên tôi mới nói thôi đó”- Nàng khoác tay lên vai hắn.
“ Mới gặp có một ngày mà là bạn thân sao”- Hắn nhếch môi.
“ Nhiều chuyện”- Nàng vừa nói đã đá thêm một phát, cú này mạnh hơn, vị trí đáp hồ của hắn cũng xa hơn.
“ Nè,tiểu bánh bao, huynh có sao không, quán tính, quán tính mà thôi,huynh mau lên đi”
Lần nay Tề Minh đang dùng cái mặt đưa đám, đôi mắt thân thiện như hai viên đạn nhìn Hàn Ngọc.
“ Ta khẳng định với huynh, cẩu hoàng đế không phải là một ông già”- Nàng khoác tay lên người Tề Minh như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“ Đó giờ có ai nói hắn là một ông già à”- Hắn ngạc nhiên nhìn nàng.
“ Vậy là có mình tôi tưởng tên hôn quân đó là một trâu già khoái gặm cỏ non à, mà thôi chuyện đó lại không quan trọng rồi, quan trọng là tôi thấy Hoàng thượng và tiểu thái giám hôn nhau, họ còn đấm bóp cho nhau nữa."
Vừa nghe tới đây thôi, sắc mặt của Tề Minh đã tái mét, biến thành 7 màu sắc rực rỡ, hắn tức nên nói không ra hơi, chỉ biết đứng dậy gieo mình xuống bên hồ để hạ hỏa.
“ Nè, huynh làm điều dại dột gì vậy, chẵng lẽ huynh thích tên cẩu hoàng đế đó sao, trời ạ, huynh không nên tự sát, huynh phải giành giật tình yêu mình về chứ, nói huynh ngốc đúng là ngốc thật mà, hậu cung cả đống người, người ta còn chưa phản ứng thái quá như huynh”.
Hắn tức giận trừng mắt, chỉ tay vào nàng, nói lớn:
“ Cô, cô dám ngậm máu phun người, hoàng thượng không bao giờ làm chuyện đó”
“ Nhiều chuyện, phiền phức,vậy thì huynh cứ đi tin vào cẩu hoàng đế của huynh đi”- Nàng vừa nói, vừa xuất thủ, đá một phắn lại khiến hắn một lần nữa chúi đầu xuống hồ, rồi nàng quay lưng bỏ đi.
“ Hàn Ngọc a Hàn Ngọc, một ngày cho ta rơi xuống hồ 4 lần, ngươi quá là tài giỏi, còn cái gì, ta hun tiểu thái giám, ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ngươi chờ đó”. Nói rồi hắn dùng thân hình nhếch nhác của mình, quay trở lại Can Ninh Cung. Vừa đi vừa than, vừa đi vừa oán.