Sáng hôm nay, trời u ám hơn mọi ngày. Vừa ra ngoài, Hàn Ngọc đã thấy mây đen tích tụ trên vòm trời. Nàng lạnh run người chạy về lại trong cung. Hôm nay thời tiết đẹp như thế này, đáh một giấc tới tối là thoải mái nhất. Thế nhưng bên tai chỉ có tiếng văng vẳng:
“ Tiểu thư ơi tiểu thư, người mau mau đi đến Khôn Ninh Cung. Thục Phi triệu tập tất cả phi tần đến. Nếu người trễ, các nương nương sẽ trách phạt”- Tiểu Châu cứ đi kè kè theo Hàn Ngọc, lớn tiếng nhắc nhở.
“ Sao cứ 2, 3 ngày lại kêu ta qua Khôn Ninh cung một lần thế, có rảnh thì ngủ đi, trời sắp mưa gió mà cứ kêu bọn ta tới. Thà là tới làm đại sự thì không nói. Tới đó mấy bà lại vạch áo, vạch lưng, nói xấu lẫn nhau. Nghe nhức hết cả đầu”- Hàn Ngọc bực bội nói lớn nhưng chân nàng vẫn tiến bước về phía Khôn Ninh Cung.
==OO==
Tất cả phi tần đều quỳ xuống, hô to:
“Thần thiếp bái kiến Thục Phi, Qúy Phi, Đức Phi”
Chỉ thấy Thục Phi đang ngồi uống trà, không đoái hoài gì tới sự hiện diện của đám phi tần. Qúy Phi thì cứ nhìn Hàn Ngọc còn Đức Phi mỉm cười mời mọi người miễn lễ.
“Các vị ái phi, sắp tới trong triều sẽ có lễ hội Hoa xuân, 3 năm diễn ra một lần. Mục đích để duy trì mối quan hệ, chứng minh sức mạnh của Tề triều chúng ta với các nước con.Hoàng thượng đã giao cho ta phụ trách lễ hội này. Cho nên hôm nay, ta mời các tỉ muội tới đây, muốn hỏi ai có thể ứng cử đi thi các hạng mục: cầm, kì, thi, họa, hát. Giúp cho triều đình chúng ta có vang danh thiên hạ”- Thục Phi mỉm cười nhìn các phi tần ở dưới, một nụ cười mang theo nhiều ẩn ý khác.
“ Nếu không ai tự ứng cử, ta sẽ khảo thí từng người, đầu tiên là hát” – Thục Phi nương nương nhìn sang Hàn Ngọc, đôi mắt sắt bén, đôi môi mỉm cười.
Hàn Ngọc nhìn thấy cảnh này, chán nản tới tuyệt vọng. Hết Qúy Phi nhìn nàng, giờ thì tới Thục Phi. Cả hai người họ như đang tính toán thứ gì đặt lên người nàng hay sao. Mà thôi, chuyện đi thi nàng không hứng thú. Nàng chỉ muốn im lặng cho đời thấy nàng không nguy hiểm. Nếu không, nàng sẽ khó sống trong cái chốn mưu mô này.
Lần lượt các tài nhân lên biểu diễn. Sở Linh có một giọng hát trong vuốt nhưng vẫn còn một chút gì đó ngang ngang nên người nghe hơi khó chịu về giọng hát của nàng. Còn hát hay nhất, phải nói đến Vương Chiêu Nghi. Giọng hát của nàng có thể đạt được những nốt cao chót vót, nhưng nàng lại thiếu một tí cảm xúc. Người nghe chỉ chói tai và cảm thấy mơ hồ khi nghe nàng hát. Hàn Ngọc đang suy nghĩ thì có người thông báo đã tới lượt mình. Cô im lặng ngồi xuống, đôi tay để lên dây đàn, tướng mạo phải nói vô cùng hoàn mĩ. Những phi tần ở dưới nhìn lên, khí chất khác xa một trời, một vực với các nàng. Có đôi mắt ái mộ, nhưng cũng có những đôi mắt ganh tị. Đặc biệt là Sở Linh.
Nàng bắt đầu khẩy từng nốt nhạc đầu tiên:
“ Tang…. Tính….Tang… tính tình tang tinh tính tình tang”
“ Đây là âm nhạc gì thế, nghe những giây đầu tiên đã phát nghiện rồi”- Vương Chiêu Nghi ngẩn ngơ hỏi nhỏ Lý Chiêu Nghi. Chỉ thấy Lý Chiêu Nghi nhắm mắt thưởng thức. Thực ra nàng chẵng ưa Vương Chiêu Nghi bao nhiêu nên không muốn trả lời.
Giai điệu vang lên một cách nhẹ nhàng, trôi chảy khiến cho cả Khôn Ninh Cung vang vọng một nổi buồn ai oán. Cho tới khi giọng hát cất lên:
“ Người theo hương hoa mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khóe mi sầu bi”
Tất cả mọi người trố mắt nhìn về phía Hàn Ngọc.
“Đây, đây là cái ngôn ngữ gì vậy”- Thục Phi ngơ ngác nhìn Qúy Phi
“ Đây có phải âm nhạc không vậy, giọng nàng ta cực to, cực thô, đúng như thiên hạ đồn, ả chã biết gì về cầm kỳ thi họa cả”- Tất cả mọi người bàn luận. Thế nhưng Hàn Ngọc vẫn đam mê hát.
“hhhh, tiếng khóc cuốn theo làn gió bay
Thuyền ai qua sông lỡ quên vớt ánh trăng tàn nơi này
Trống vắng bóng ai dần hao gầy.
Ehhhhhh, lòng ta xin nguyện khắc ghi trong tim tình nồng mê say
Mặc cho tóc mây vương lên đôi môi cay
Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời
Ta lạc trôi giữa trời.”
Giọng hát vang vọng khiến cho những chú chim đang tung tăng trên cành cây xém xíu đâm đầu vào cây. Những phi tần hoảng sợ vì giọng hát quá mức khủng bố của Hàn Ngọc. Đây là ca khúc hiện đại mà Hàn Ngọc mới nghe được. Ca khúc “Lạc trôi” của một nam ca sĩ gì đó bên Việt Nam. Và tới đoạn nàng tâm đắc nhất, nàng nhếch mép cười, cô mày đã muốn giấu tài năng, thì không ai có thể khuôi ra được tài năng cô mày, cho nên các người nên nghe ta tra tấn đi. Coi như một sự trừng phạt nhẹ.
“ôi chân lang thang về nơi đâu
Bao yêu thương giờ nơi đâu
Câu thơ tình xưa vội phai mờ
Theo làn sương tan biến trong cõi mơ
Mưa bụi vương trên làn mi mắt
Ngày chia lìa hoa rơi buồn hiu hắt”
Nàng đọc rap rõ ràng và rành mạch. Nhưng hình như bọn người ở đây không biết nàng đang đọc cái gì
“ Có phải, ả đang đọc kinh không”- Qúy phi lo lắng nói nhỏ với Đức Phi
“
Không, ta nghĩ rằng nàng đang chửi ai đó”- Đức Phi lo lắng hỏi lại
“ Tại sao có một thiên tài âm nhạc như thế này, nghiệt ngã quá”- Thục Phi toát mồ hôi khi nghe giọng hát của của Hàn Ngọc.
Phía trước cửa Khôn Ninh Cung, Tề Minh nãy giờ âm thầm lặng lẽ quan sát xém xíu đã té ngữa ra, xĩu xùi bọt mép. Sao giọng hát của nàng có thể kinh thiên động địa như thế, quỷ nghe quỷ chạy, ngựa nghe ngựa đá, bò nghe bò húc.
“ Thôi được rồi,ta nghĩ Hàn tiểu muội nên dừng lại, nàng là người hát hay nhất ở đây”- Câu nói của Thục Phi vừa vang lên lại khiến cho đám đông xôn xao nghị luận.
Chết tiệt, ta đã phá bài hát thành ra thế này mà họ vẫn nói ta hát hay là sao. Chẵng lẽ lỗ tai của họ bị điếc hết, hay là họ có thù với âm nhạc.
“ Thục Phi nương nương nói phải, giọng hát của nàng thật là hay, đây chắc chắn là một ứng cử viên có thể đưa vinh quang Tề triều đi đến các nước xung quanh”.
Hoàng thượng phía xa thầm nghĩ, hay cho đám chị em các ngươi, biết giọng hát của Hàn Ngọc là khuyết điểm, nên mới lợi dụng chuyện này buộc tội nàng. Thông minh, thật thông minh. Để ta xem, Hàn cô nương xử lí như thế nào. Hoàng thưởng mỉm cười xem trò vui
“ Ta, giọng hát của ta rất dở, nghe không lọt tai nổi, các người đem ta đi thi chỉ là ô nhục quốc gia mà thôi”- Hàn Ngọc lườm mắt.
“ Ta thấy là do Hàn tỉ tỉ quá khiêm tốn, chứ giọng hát của tỉ đem đi thi chắc chắn sẽ được quán quân, đến lúc đó, chị em tỉ muội chúng ta hưởng vinh quang còn không hết, phải không Thục Phi nương nương”- Sở Linh nhìn về phía Thục Phi, kính cẩn hỏi ý kiến, nhưng thực ra là ra hiệu.
“ Được rồi, vậy thì theo ý các tỉ muội, Hàn tài nhân sẽ là người ứng cử thi hát, hiện tại các nàng lui đi. Ngày mai ta sẽ triệu tập các nàng để khảo thí vòng thứ 2, đánh cờ.
--00—
Tại Cảnh Nhân Cung, phỏng Sở tỉ tỉ
“ Sở tỉ tỉ, tại sao hồi nãy tỉ lại nói giúp cho ả Hàn tiện tì đó. Qủa thực giọng hát Sở tỉ tỉ nghe hay hơn nhiều mà”- Dạ tài nhân thắc mắc hỏi Sở Linh.
“ Đúng vậy, ta cảm thấy, đây là vinh quang của ả ta, ả ta sẽ không xem ai ra gì”- Ngụy tài nhân cũng tức giận
“ Các ngươi quả thực trong đầu chỉ toàn là nước không hay sao. Ta và Thục Phi nương nương đã bàn. Ngươi nghĩ ta là ai mà lại đi nói giúp cho ả Hàn tiện tì đó. Các ngươi nên biết, nước Thục xưa giờ luôn có người thắng trong cuộc thi hát, giọng hát của ả ta rất hay, dường như đã rất nhiều năm nay, chưa ai thẳng nổi ả. Các ngươi nghĩ năm nay có thể thắng hay không. Nhưng quan trọng không phải là kẻ hát hay không thắng không quan trọng. Quan trọng là giọng hát Hàn Ngọc sẽ khiến cho các nước láng giềng chê cười nước Tề ta, đặc biệt nàng là một tài nhân, ngươi nghĩ nàng sẽ gặp tình huống gì”- Sở Linh nhếch mép
“Một là đuổi khỏi cung, hai là chém đầu lập uy”
“ Dạ tài nhân đoán đúng rồi đó, thế thì sao ta không mượn cơ hội này để đẩy nàng vào con đường chết. Trong hoàng cung này, ả ta là người đẹp nhất, ngươi nghĩ ả ta sẽ không đi giành hoàng thượng của các ngươi sao”- Sở Linh đôi mắt chợt lóe rồi nói tiếp.
“ Thục phi có truyền đạt với ta Hát Thục, Thi Tề, Cầm Chu, Kì Tấn, Họa Ly, các ngươi có hiểu câu nói này không”- Sở Linh khép hờ đôi mắt lại, nhoẽn miệng cầm tách trà lên uống từng ngụm
“ Hát nhất nước Thục, Thi nhất nước Tề, Cầm nhất nước Chu, Kì nhất nước Tấn, Họa nhất nước Ly”- Ngụy Tài nhân trả lời. Trong đầu chợt nhiên lóe lên cái gì đó. Sở Linh đoán được ý nghĩ đó của nàng liền gật đầu
“ 5 nước đều có 5 thế mạnh riêng của mình, đó là thế Ngũ tài, tài năng ở khắp nơi. Thì việc gì chúng ta lại đi đâm đầu vào thi những thế mạnh của người khác. Chúng ta chỉ cần đẩy nàng vào cuộc, sau đó mỉm cười nhìn nàng mất mặt trước mọi người. Cuối cùng thua trận, chúng ta sẽ tha hồ chỉ trích, miệt hạ”- Sở Linh cười to khiến cho khắp phòng mang theo một không khí lạnh lẽo.
“ Hay, đúng là một kế hay, vậy công việc ngày mai chúng ta nên làm là”- Chương Lệ ngập ngừng
“ Tiểu nha đầu ngốc, là đẩy Hàn Ngọc thi các môn Cầm, Ky, Họa” – Sở Linh bực mình
“ Dạ, Chương Lệ tâm phục khẩu phục, quả là một kế hoàn mĩ’