Bên ngoái vừa xảy ra một cảnh tượng cực ký ghê rợn, nhưng những người bên trong hoàn toàn không hay biết gì, bọn họ đều đang tiếp tục chạy và chạy, lúc này thời gian của bọn họ cực kỳ quý giá.
Tử Lâm trong lòng đầy lo lấng nhưng lại không thể nhanh chóng đi tìm cậu, vì vậy cậu ta chẳng chừng chờ một giây phút nào để tìm ra mắt xích của không gian này.
Trương Trí chạy bên cạnh không thể nào đuổi theo kịp, anh ta vừa thở hỗn hển vừa khuyên bảo.
"Tử Lâm, đừng như vậy, nếu cậu cừ tiếp tục như thế thì khi gặp quài vật thì phải làm sao.
"
Nhưng Tử Lâm chẳng thèm quan tâm anh ta nói gì.
Trương Trí thấy vậy liền thở dài không thôi, dù biết lúc này có nói thế nào cũng vô dụng nhưng anh ta không thể không tiếp tục nói.
"Nếu như lúc này cậu gục xuống thì Thành Tân phải làm sao, trong huy3t động này không chỉ có một con quái vật.
"
"Không phải cậu sẽ đi tìm cậu ấy khi tìm được đường ra sao.
"
Dương như lời nói của anh ta đã phát huy tác dụng, Tử Lâm đã dừng lại bước chân.
Trương Trí thấy vậy liền chạy lên phía trước, anh ta nắm lấy vai cậu ta rồi nói "Cậu phải lý trí hơn nữa mới có thể bảo vệ cậu ấy, Thành Tân không yếu đuối như những gì cậu nghĩ.
"
"Tôi biết! " Tử Lâm trầm giọng nói.
Cậu ta biết chứ nhưng vẫn không kìm nén được sự lo lắng, bởi vì thể chức đặc thù của cậu nên càng khiến người khác lo lắng, có thể nói nếu người nào chắc chắn có thể gặp ác linh nhất thì không ai khác chính là cậu.
Trương Trí cũng biết được điều này nhưng anh ta lại có một cảm giác cậu chắc chắn sẽ không sao "Nghe đây, cậu ta sẽ không dễ dàng gì mà hiến mạng cho con quái vật đó.
"
"Cậu không nghĩ đến cậu ta có thể thay đổi số mệnh của mình thì chắc chắn không phải một người yếu đuối bình thường sao.
"
"Tôi biết! " Tử Lâm khàn giọng nói, cậu ta đều biết hết.
Lúc này cho dù Tử Lâm có rối rắm cở nào thì cậu cũng không tài nào biết được, trong khi những người khác chỉ chạy xung quanh một cách vô định thì cậu lại phải mang theo một áp lực vô hình từ phía sau.
Con quái vật đã đuổi theo cậu đã đươc vài tiếng đồng hồ, nếu không phải thể lực của cậu tốt thì đã làm mồi cho nó rồi, tuy nhiên dù tốt cở nào thì cậu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi hai chân sẽ không thể nào đáp ấn nổi việc chạy không ngừng nghĩ của cậu, cơ thể sẽ lập tức khán nghĩ dẫn đến việc chân run tay run, hai mắt mờ dần.
"Khà! Khà! Khà! "
Con quái vật kia giống như cảm ứng được tình trạng hiện giờ của cậu, nó cười vài tiếng sau đó khí lạnh càng lan tỏa ra nhiều hơn.
Cứ như vậy mà xung quanh cậu càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, cả cơ thể giống như sắp bị đông cứng, nhưng dù như thế cậu vẫn cắn răng cố gắng lết từng bước về phía trước.
Không gian này thật sự rất tà môn, dù cho cậu có chạy như thế nào đi nữa thì dọc đường đi vẫn không tìm thấy bất kỳ ai khác cả, giống như nó chẳng bị giới hạn bởi ba