"Năn nỉ chị đó."
Đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô tội của Diệp Thanh Linh khiến cho Thời Vũ muốn giận cũng không giận được.
Cô không trả lời lại câu hỏi của Diệp Thanh Linh mà chỉ cười nhạo rồi hỏi ngược lại: "Vậy em nói thử xem em hát được bài nào?"
Nếu là lúc trước, sau khi nghe được câu hỏi này, Diệp Thanh Linh nhất định có thể đoán ra được Thời Vũ đang không vui, cô sẽ ngoan ngoãn mà lắc đầu nói rằng mình không biết hát, rồi lại thuận theo thái độ của Thời Vũ để đổi đề tài.
Bây giờ đã khác, tuy Diệp Thanh Linh có hơi sợ hãi nhưng cô chẳng những không lắc đầu, ngược lại đôi mắt của cô còn sáng lên, nhẹ giọng cười: "Chị Thời, chị muốn nghe em hát ạ?"
Thời Vũ: "..."
Cảm giác như kiểu nước đổ lá môn.
"Chị Thời, em biết hát sơn ca ở chỗ em sống á, chị muốn nghe không?" Diệp Thanh Linh dùng chất giọng ngọt như mía lùi để hỏi, Thời Vũ chưa kịp trả lời thì Diệp Thanh Linh đã lấy remote để bấm tạm dừng chương trình, tiếng hát trên TV ngừng lại, giọng của cô ấy lại nhẹ nhàng cất lên.
Tiếng hát du dương lan rộng ra khắp phòng, tầng tầng lớp lớp như những cơn sóng biển.
Diệp Thanh Linh đổi giọng, một mình cô hát cả vai nam lẫn nữ, âm thanh khi thì ngọt ngào dịu nhẹ, khi thì trầm khàn.
Đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ nghiêm túc nghe Diệp Thanh Linh hát, cũng là lần đầu tiên mà cô nhận ra, thì ra Diệp Thanh Linh ca...!Hay đến như vậy.
Cô không muốn thừa nhận rằng bản thân mình thực sự bị hấp dẫn bởi tiếng hát của Diệp Thanh Linh.
Bỗng nhiên, tiếng ca im bặt, Diệp Thanh Linh cau màu nghiêng đầu, yếu ớt thốt ra một tiếng "Oa".
"A Linh?" Thời Vũ gọi một tiếng.
"Không có gì..." Diệp Thanh Linh cười ngây ngô, "Lúc nãy hát em hơi dùng sức, đau đầu."
Diệp Thanh Linh mới bị đụng vào đầu, nói chuyện lớn một chút thôi đã cảm thấy khó chịu, huống chi là ca hát.
Thời Vũ cười một tiếng rồi lại vươn tay: "Chị xoa xoa cho em nhé?"
Diệp Thanh Linh không nói chuyện, cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn cọ cọ đầu lại gần.
Thời Vũ máy móc mà giúp cô xoa xoa huyệt thái dương, động tác rất nhẹ nhàng.
Diệp Thanh Linh cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi tê dại, lại cảm thấy có chút lành lạnh, theo bản năng, cô muốn cọ cọ về trước một tí nữa, để Thời Vũ sờ sờ gương mặt mình.
Đến lúc này, Diệp Thanh Linh mới tin tưởng chuyện lúc cô chưa mất trí nhớ thì Thời Vũ đối xử với cô rất tốt, nuôi cô lớn, xem cô như em gái ruột, vì nếu không, cơ thể cô cũng không thể nào có cái bản năng muốn làm nũng như này được.
Đơn giản ấn ấn một hồi, Thời Vũ rời tay đi.
Lúc này, Diệp Thanh Linh cũng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đang gần trong gang tấc của Thời Vũ.
Tầm mắt dời xuống một chút là cánh môi anh đào xinh xắn, bên trên còn có một chút nước bọt óng ánh, làm cho người ta không hiểu tại sao lại muốn rướn người lên để nhẹ nhàng mà liếm liếm.
Ngón tay vừa mới dời đi của Thời Vũ lại nhẹ nhàng phủ lên, mơn trớn sườn mặt của Diệp Thanh Linh, mang đến một chút cảm giác tê ngứa.
Bỗng nhiên, không khí giữa hai người lại trở nên là lạ.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh biến thành mơ màng, cắn môi nhè nhẹ.
"Thùng thùng thùng." Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Diệp Thanh Linh hết cả hồn, nhìn qua hướng cửa một cái rồi ngồi thẳng dậy, Thời Vũ cũng lui về: "Mời vào?"
"Sếp Thời, đây là cơm chiều của thư ký Diệp, đồ dùng sinh hoạt tôi cũng đã mua xong rồi." Trương Y cầm túi lớn túi nhỏ đi đến, phía sau lưng còn có thêm một cô điều dưỡng, tay của cô này cũng cầm đầy đồ đạc.
"Đồ ăn cứ để ở đây, sắp xếp lại đồ đạc trước đã." Thời Vũ chỉ lên bàn giường bệnh, nhàn nhạt mà nói.
"Được, sếp Thời." Trương Y đặt đồ ăn lên bàn, dịu dàng nhìn Diệp Thanh Linh cười cười, "Thư ký Tiểu Diệp, mấy ngày nay sếp Thời lo cho em gần chết, em tỉnh lại nhanh như vậy thì may quá."
Diệp Thanh Linh không nhớ ra Trương Y, chớp chớp mắt tỏ vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã mỉm cười ngọt ngào nhìn cô ấy.
Thời Vũ đang ngồi bên cạnh bỗng dưng xụ mặt: "Không phải em đói bụng à? Ăn cơm thôi."
"Ò..." Diệp Thanh Linh phục hồi lại tinh thần, dùng cánh tay phải ít bị thương hơn để mở hộp giữ ấm ra, động tác rất vụng về, Thời Vũ không thèm nói tiếng nào, phủi tay cô ra, giúp cô mở nắp hộp.
Mùi thơm đồ ăn lan tràn khắp phòng.
Một chén cơm dẻo cùng một chén canh xương hầm, phần thịt heo mềm mềm được bầm nhỏ phối với nước canh, mùi vị vừa ngọt thanh lại không ngán.
Hồi Diệp Thanh Linh còn trên núi, cô chưa bao giờ được ăn một chén canh hầm nào mà ngon như vậy, đôi mắt vừa thấy đã sáng rực lên, vừa định duỗi tay ra lấy muỗng thì lại bị Thời Vũ đánh thêm một cái nữa.
"Ọt ọt." Bụng của Diệp Thanh Linh lại gào lên hai tiếng, cô ấm ức mà nhìn Thời Vũ, "Chị Thời, em đói."
Thời Vũ bật cười: "Không phải chị không cho em ăn."
"Vậy em..." Diệp Thanh Linh vừa định giơ tay ra nhưng lại không dám nhúc nhích.
Không nghĩ tới, Thời Vũ lại tự mình cầm muỗng lên, múc một muỗng canh xương hầm, lấy thêm mấy miếng thịt băm rồi đưa đến miệng của Diệp Thanh Linh: "Há miệng."
Diệp Thanh Linh tuy còn đang ngơ ngác nhưng vẫn rất nghe lời, há miệng ra.
"Tay em còn đang bị thương mà, chị đút cho em ăn." Lúc này, Thời Vũ mới nói, cô nhìn biểu cảm của Diệp Thanh Linh, muốn nhìn ra một chút cảm kích trong đó.
Nhưng mà một muỗng canh vừa mới nuốt xuống bụng thì đúng là Diệp Thanh Linh có cảm động muốn rớt nước mắt, lại không phải cảm động Thời Vũ, mà là cảm động với chén canh: "U là chời...!Ăn quá ngon! Chị Thời, trước đến giờ em chưa bao giờ mà ăn được chén canh nào mà ngon như vậy!"
Thời Vũ: "...?"
Mặt Thời Vũ bỗng sượng trân, cô nhìn thấy biểu cảm như thằng quý tử ngốc nghếch con ông đại gia của Diệp Thanh Linh lại thôi, cố gắng nhịn xuống sự bất mãn trong lòng, nặn ra một nụ cười lạnh lùng: "Vậy ăn nhiều chút."
Diệp Thanh Linh không hề nhận ra những biến hóa trong cảm xúc của Thời Vũ, gật đầu hạnh phúc.
Tuy trong lòng của Thời Vũ không vui, nhưng cũng không nỡ để Diệp Thanh Linh đang bị thương còn phải tự ăn cơm, đút từng muỗng từng muỗng một cho đến khi cô ấy no.
Ăn cho đến khi hộp cơm không còn sót lại hạt nào, Diệp Thanh Linh mới nheo nheo mắt, tay phải gian nan mà động đậy, ôm lấy ngón tay út của Thời Vũ, nũng nịu theo bản năng, nói: "Chị Thời, chị tốt quá đi."
Thời Vũ cười nhạt một cái, cố kiềm chế để không búng trán của Diệp Thanh Linh: "Chó con, em làm sao mà ăn được nhiều thế hả?"
"Bởi vì ăn rất ngon ạ." Diệp Thanh Linh hạnh phúc đến nheo cả mắt lại, ngửa đầu cười ngốc nghếch, "Trước giờ em chưa được ăn bữa nào mà ngon như vậy, cũng chưa từng ăn no đến thế.
Chị Thời, chị tốt xử với em thật là tốt quá đi mất."
Thời Vũ ngây ra, những ký ức của sáu năm xa xôi lại bỗng nhiên hiện về.
Sáu năm trước, vào đêm đầu tiên mà Diệp Thanh Linh được Thời Vũ nhặt về nhà, Thời Vũ nhờ dì Liễu tiện tay làm một chút đồ ăn cho Diệp Thanh Linh.
Lúc ấy, Thời Vũ cũng hơi đói nên ngồi ở phía đối diện, ăn cùng với Diệp Thanh Linh.
Cô bé đen nhẻm như hòn than run rẩy nhìn đống đồ ăn trước mặt, một xíu âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ dám he hé miệng để ăn từng chút một rồi lại ngước ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Thời Vũ.
Rõ ràng là cô bé rất đói bụng nhưng lại chẳng dám ăn nhiều, sợ Thời Vũ ghét bỏ.
Thời Vũ đặt đũa lên bàn phát ra một tiếng "cạch", nhìn qua đối diện: "Em ăn cơm của em, nhìn tôi làm gì?"
"Em..." Diệp Thanh Linh sợ đến nỗi co rụt lại.
Mặt Thời Vũ không chút biểu cảm, cười khẽ, cô đẩy vài món lại trước mặt Diệp Thanh Linh, động tác cũng không gọi là dịu dàng cho lắm, có vài giọt nước canh còn sóng sánh ra ngoài.
"Miệng ở trên người em, em không ăn thì cũng tự em đói, xem tôi thì có ích gì đâu?" Thời Vũ cười nhạo.
Cô cho rằng hòn than trước mặt sẽ run rẩy lập cập, nhưng mà không hề, lông mi của Diệp Thanh Linh chỉ hơi nhúc nhích một chút rồi lại vùi đầu vào ăn cơm thật nhanh.
Sau khi ăn cơm xong, Thời Vũ nhờ dì Liễu dắt Diệp Thanh Linh lên lầu ba, cô vừa định bước đi thì tự nhiên Diệp Thanh Linh lại đánh bạo mà kéo cổ tay áo của cô.
"Chị ơi, cảm ơn chị...! Chị đối xử với em thật tốt." Diệp Thanh Linh vẫn cúi đầu không dám nhìn Thời Vũ, đôi bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo cũng run nhè nhẹ, nhưng giọng nói cũng không đến nỗi như muỗi kêu, Thời Vũ vẫn còn nghe được cả câu.
Thời Vũ thở một tiếng rồi nhẹ nhàng rụt tay áo lại, Diệp Thanh Linh cũng rất hiểu chuyện, buông tay ra.
Thời Vũ vươn tay xoa xoa đỉnh đầu đen nhẻm của Diệp Thanh Linh, giống như đang an ủi.
Bỗng nhiên lại bị xoa đầu nên hòn than be bé này vừa nhìn thôi đã biết đang rất căng thẳng, lo lắng tới độ sắp khóc tới nơi.
.......
Thời Vũ phục hồi tinh thần lại, cô nhìn nụ cười ngây thơ chân thành của Diệp Thanh Linh lúc này, trong lòng không biết sao lại thấy hụt hẫng.
Ký ức hiện tại của Diệp Thanh Linh là khoảng thời gian trước khi em ấy đến thành phố.
Nhưng mà sáu năm về trước, lúc mình nhặt được Diệp Thanh Linh thì em ấy cũng đã đến đây được một tháng.
Vậy cuối cùng trong một tháng này em ấy đã trải qua những gì, điều gì mới có thể biến một người ngây ngô như một con thú nhỏ như hiện tại, biến thành một người chỉ biết vâng vâng dạ dạ trước mặt mình, biến thành một hòn than đen nhẻm rõ ràng là đói sắp không chịu nổi mà ngay cả cơm cũng không dám ăn?
Thời Vũ không có cơ hội để nghĩ nhiều nữa vì lúc này Diệp Thanh Linh đang phấn khích mà giật giật góc áo của cô, vẻ mặt mong chờ, nhìn cô: "Chị Thời, tụi mình xem show tiếp nhé?"
Thời Vũ thuận miệng đồng ý, Diệp Thanh Linh vui vẻ bấm nút tiếp tục.
Lúc này, Thời Vũ không làm việc nữa, cô ngồi vào bên cạnh Diệp Thanh Linh để cùng cô ấy xem hết chương trình.
Tổng cộng mười sáu ca sĩ, mỗi một người đều có phong cách rất riêng, Thời Vũ không phải là người trong ngành công nghiệp âm nhạc nên cô không nghe ra được sự khác biệt, nhưng khi cô nghe những tiếng ngâm nga của Diệp Thanh Linh qua từng bài hát, cô lại cảm thấy...
Hình như...!Cái chương trình này...!Cũng không đến nỗi khó coi.
Đến phần cuối cùng, khi danh sách các tuyển thủ vào vòng trong được đọc lên, Diệp Thanh Linh vui tới nỗi định vỗ tay, ai ngờ đến đó mới nhớ tới chuyện tay mình còn đang bị thương, đau tới nỗi vừa gào lên "Oa oa" vừa dùng cái tay ít đau hơn để đập lên giường.
"...Ngốc." Thời Vũ mỉm cười.
Tự nhiên Thời Vũ lại hiểu ra tại sao có nhiều người lại thích showbiz, cứ cắm đầu cắm cổ vào xem mấy chương trình chiếu trên TV và internet, mấy thứ này nếu nói để giải trí thì thật ra cũng không tồi.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức giải trí.
Những người trên sân khấu, cũng chỉ là xướng ca vô loài.
Diệp Thanh Linh nhìn thấy ngọn lửa được phun ra trên sân khấu để kích thích mọi người thì ánh mắt cũng sáng rực, đôi môi hơi mở ra, chữ hạnh phúc thiếu điều viết lên trên mặt.
Ý cười trên khóe môi bị Thời Vũ giấu đi, cô lấy lại remote rồi tắt TV: "Bây giờ trễ rồi, tới giờ phải đi ngủ rồi đó."
"Ai ạ?" Diệp Thanh Linh ngơ ngác, "Em còn chưa..."
Chữ "buồn ngủ" còn chưa kịp nói ra thì Thời Vũ đã gọi cô điều dưỡng đến để đỡ Diệp Thanh Linh đi rửa mặt.
Diệp Thanh Linh cúi đầu buồn rầu, không nói chuyện.
Sau khi ngoan ngoãn rửa mặt, cô về lại chỗ cũ thì thấy Thời Vũ đang đeo laptop chuẩn bị rời đi, chân cô còn đang bị thương nên chỉ có thể ngạc nhiên mà nhảy nhảy lên phía trước: "Chị Thời? Chị phải đi rồi ạ?"
"Ừm." Thời Vũ gật đầu nhè nhẹ.
Thời Vũ đã ở bệnh viện canh Diệp Thanh Linh một ngày một đêm nên đến bây giờ cũng chưa nghỉ ngơi, nếu bây giờ Diệp Thanh Linh đã tỉnh, cô điều dưỡng cũng tới rồi, Thời Vũ nghĩ cô cũng không cần phải ở lại làm gì.
Diệp Thanh Linh đứng hình tại chỗ, kinh ngạc giật giật môi nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.
Con ngươi long lanh vẫn cứ nhìn chằm chằm Thời Vũ, nhìn rất chi là đáng thương.
"Chị Thời ơi..." Diệp Thanh Linh nhảy về phía trước thêm mấy bước nhỏ, "Chị đi rồi, em sợ lắm."
Thời Vũ không đáp lại mà chỉ hơi nhướng nhướng mày.
Giọng của Diệp Thanh Linh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Em...!Em chỉ nhận ra chị thôi."
Cô cúi đầu, cắn môi thật chặt, mái tóc bù xù còn đang xõa tung.
Hình ảnh Diệp Thanh Linh khổ sở cúi gầm mặt như thế này trong mắt Thời Vũ dần dần hòa hợp với hòn than đen nhẻm của sáu năm về trước.
"À..." Thời Vũ bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cũng phải, cho dù đang mất trí nhớ thì Diệp Thanh Linh vẫn là Diệp Thanh Linh, vẫn còn là chú chó hoang mà cô nhặt về, là chú chim hoàng yến trong lòng bàn tay cô cơ mà.
Diệp Thanh Linh làm sao mà rời xa cô được?
Thời Vũ bước đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, giúp cô ấy vén tóc, ngón tay ngả ngớn mà mơn trớn khuôn mặt cô ấy, giọng nói suy tư: "Muốn chị ở lại với em?"
"Năn nỉ chị đi, Diệp Thanh Linh, chó con."
Diệp Thanh Linh không hề để ý tới ngữ khí ác liệt của Thời Vũ, cô nũng nịu, mềm mại nói: "Chị Thời, năn nỉ chị đó."
Cô ngước mắt, len lén nhìn sắc mặt của Thời Vũ, sau khi thấy Thời Vũ gật đầu nhẹ nhẹ, cô vui đến nỗi nếu trên người cô không bị thương thì chắc bây giờ cô đã ôm Thời Vũ lên xoay vòng vòng rồi.
"Chị Thời, chị thật tốt!" Diệp Thanh Linh phấn khích hô lên.
Thời Vũ vốn đang nhíu nhíu mày, lúc này đã thả lỏng lại: "..."
Rõ ràng là Diệp Thanh Linh bây giờ và trước kia vẫn ngoan y hệt, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
.......
Diệp Thanh Linh chui vào chăn trên giường bệnh, Thời Vũ vẫn còn đứng bên cạnh, nhíu nhíu mày.
Diệp Thanh Linh nhẹ giọng gọi: "Chị Thời