Các phần mềm đã được cài đặt xong.
Diệp Thanh Linh nhìn những icon rực rỡ sắc màu, cắn môi, lại lén lén nhìn Thời Vũ một cái, cuối cùng mới đắn đo mở Wechat ra.
Cô biết Wechat là gì, khi mở nó ra cô sẽ thấy được quỹ đạo cuộc đời mình từng trải, tìm được những dấu vết của ký ức suốt sáu năm nay.
Suốt sáu năm....!
Diệp Thanh Linh khó tránh khỏi việc cảm thấy sợ hãi.
Cô chậm rãi nhập số điện thoại, bấm nút đăng nhập, khi vào được giao diện trang chủ của Wechat thì vô số chấm đỏ trong phần tin nhắn hiện ra.
Cuộc hội thoại được ghim trên đầu có ghi chú là "Chị".
Đây cũng là cuộc hội thoại duy nhất được ghim.
Diệp Thanh Linh ngay lập tức đã ý thức được đây là số Wechat của Thời Vũ.
Cô bấm vào, bởi vì trước khi điện thoại bị hư thì không có bật đồng bộ tin nhắn nên khung chat hoàn toàn trống không, cái gì cũng không có.
Theo bản năng, Diệp Thanh Linh lại cảm thấy an tâm.
Cô thở hắt ra một hơi, bấm ra ngoài tiếp tục xem tin nhắn của những người khác.
Ngoại trừ một vài group chat ra thì những tin nhắn cá nhân đều là đang quan tâm cô, không biết tại sao cô lại biến mất gần ba ngày trời? Diệp Thanh Linh nhìn những cái tên xa lạ này, tuy cảm thấy rất mê mang nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.
Người gửi tin nhắn nhiều nhất là "Hoàng Tiểu Dật" và "Diệp Thiên Mi", trong khung chat của Hoàng Tiểu Dật toàn là spam mấy cái sticker đang khóc lóc thảm thiết, sau khi thấy Diệp Thanh Linh không trả lời, cô ấy rất hiểu chuyện, không spam thêm sticker nữa, thay vào đó là nhắn tin hỏi thăm mỗi ngày.
Mà bên phía Diệp Thiên Mi thì khoa trương hơn nhiều:
[ Chị Linh!!! ]
[ Chị! Linh!!! Em nghe anh trai em ổng bảo chị với chị Thời bị tai nạn!!! ]
[ Chắc tin phake thôi hả!!! ]
[ Chị Linh chị có khỏe không vậy!!!!!!! Huhuhuhu nếu chị xảy ra chuyện gì thì em biết sống sao!!!!!!! ]
Diệp Thanh Linh nhìn mấy dấu chấm than vô cùng khoa trương đó mà cười cười, thật đau đầu.
Cô mở vào danh mục phân loại theo tag của Wechat để nhìn, quả nhiên là ở tag "best friends" có tên của Hoàng Tiểu Dật và Diệp Thiên Mi.
Diệp Thanh Linh lại chú ý đến cái tag chỉ có tên của một người.
Tên của tag là "Duy nhất".
Người được phân loại vào tag đó...!là Thời Vũ.
"Duy, nhất?" Diệp Thanh Linh lẩm bẩm một chút, hoang mang mà nghiêng nghiêng đầu.
Là người thân duy nhất? Chị gái duy nhất? Hay là...!có ý nghĩa khác?
Đầu lại bắt đầu đau nhức.
Diệp Thanh Linh không suy nghĩ nhiều, bấm mở vòng bạn bè ra nhìn thử, cô rất ít khi đăng lên vòng bạn bè, ngoại trừ hồi mới vào đại học có đăng bức tấm ảnh trường, ảnh chụp lúc đi ăn liên hoan với bạn bè ra, thì chỉ có một bức ảnh hồi đầu tháng sáu cô đăng lúc mới vào công ty.
Diệp Thanh Linh nhìn nhìn bức ảnh đó, rồi cả những bình luận phía bên dưới, lúc này mới hoàn toàn xác định chuyện mình mới vừa tốt nghiệp đã vào làm cho công ty của Thời Vũ là sự thật.
Diệp Thanh Linh bắt chước cách nói chuyện như lúc trước, đăng lên vòng bạn bè: [ Mấy ngày hôm trước bế quan tu luyện, cảm ơn mọi người đã quan tâm, (cười vui vẻ.jpg) ] kèm theo một ảnh mặc định trong điện thoại.
Ngay sau đó, Diệp Thanh Linh bắt đầu miễn cưỡng trả lời từng tin nhắn trong Wechat.
Hoàng Tiểu Dật có vẻ như đang bận nên không trả lời ngay.
Diệp Thiên Mi thì lại kích động spam thêm mấy cái: [ Chị Linh chị không bị làm sao thì thật sự thật sự may quá đê!!! ]
[ Chị Linh, chị biết em lo cho chị muốn chết luôn khum, em muốn tới bệnh viện thăm chị, mà chị Thời nhà chị không có cho đi, huhuhu...!]
[ Chị Linh ới...!]
Diệp Thanh Linh lắc đầu cười, tiếp tục trả lời những người khác.
Điện thoại lại rung lên một cái, bỗng nhiên có người mới nhắn tin cho cô, Diệp Thanh Linh bấm mở, thấy tên được ghi chú của người mới nhắn là "Hàng Thành U Sơn - Chị gái phòng tuyên truyền": [ Chúc mừng cô Cô Linh kết thúc bế quan ạ~ Bên phía bọn tôi có dự án mới, nếu cô Cô Linh muốn tham dự thì lúc nào cũng có thể liên hệ lại nhé ạ~ ]
Diệp Thanh Linh bối rối mím môi, mấy cái chữ này thì chữ nào cô cũng hiểu, nhưng mà sao ghép lại thành một câu thì thấy nó lạ lắm, xem mãi không thông?
Hàng Thành U Sơn hình như là tên của một công ty game, nhưng hôm qua Diệp Thanh Linh nhìn bằng tốt nghiệp của mình là của Học Viện Âm Nhạc cơ mà, vả lại, cô vừa tốt nghiệp xong đã vào công ty của Thời Vũ làm, kiểu gì mà lại tham gia vào dự án của một công ty game cho được?
Hơn nữa, nhìn ý nghĩa câu nói của chị gái ở phòng tuyên truyền thì có vẻ đây không phải lần đầu cô hợp tác với công ty này.
Chẳng lẽ hồi trước mình thực tập ở bộ phận chế tác nhạc bối cảnh của công ty họ sao? Là hát nhạc tuyên truyền game nhỉ?
Còn "Cô Linh"...!là cái gì? Là tên trên mạng của mình sao?
Tuy không còn lịch sử trò chuyện, nhưng các file còn lưu trên cloud.
Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ một hồi lại mở phần lưu trữ trên đó ra, quả nhiên là thấy cô từng gửi cho bên "U Sơn" một vài file nén, ngoại trừ công ty này thì cô còn từng hợp tác với một vài công ty game có tiếng khác.
Diệp Thanh Linh đang định mở file nén, ngay lúc này, Thời Vũ vươn tay ra rút lấy điện thoại cô đang cầm rồi để sang một bên.
"Ơ...?" Diệp Thanh Linh giật mình.
"Em chơi nhiều quá, mắt không mỏi sao? Em nghỉ ngơi chút đi." Lời Thời Vũ nói ra vô cùng chân thật và đáng tin.
"Nhưng mà, chị cũng đang xem máy tính còn gì..." Diệp Thanh Linh ấm ức.
"Chị không có bị thương, Diệp Thanh Linh, em cần phải dưỡng bệnh." Thời Vũ phân trần một câu rồi sau đó lấy điện thoại để ở một vị trí xa hơn.
Diệp Thanh Linh định ngồi dậy chộp lấy, ai ngờ lại bất cẩn đụng đến miệng vết thương, đau tới nỗi "gào" lên một tiếng.
"Đồ ngốc." Thời Vũ nhíu mày ghét bỏ.
Diệp Thanh Linh còn đang bận nước mắt cá sấu khóc lóc ỉ ôi vài câu, thấy Thời Vũ không thèm quan tâm đến mình, cô cũng không chịu nổi hiện thực rằng mình không có điện thoại để chơi, vẻ mặt tràn đầy ấm ức nhìn chằm chằm Thời Vũ: "Chị Thời ơi, vậy em ngồi nhìn chị tiếp được không?"
"Không được." Thời Vũ không kiên nhẫn thở dài, "Em nhắm mắt lại ngủ một lát đi, chờ chút nữa Trương Y đem sách đến cho em đọc."
"Không sao ạ, em không muốn ngủ.
Chị Thời, lúc nãy, chị không cho em nhìn chị nên chị mới đưa điện thoại cho em, giờ chị lại lấy điện thoại đi mất, nhìn chị, chị cũng không cho, bất công quá..." Giọng của Diệp Thanh Linh cứ kéo dài ra, giống như cô ấy đang làm nũng hay đang chơi xấu vậy.
Thời Vũ thở dài bất lực, xoa xoa giữa mày.
Trước kia, giữa cô và Diệp Thanh Linh thì cô luôn là người nắm quyền chủ đạo, chỉ có chuyện cô muốn hoặc là không muốn, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của Diệp Thanh Linh, mà Diệp Thanh Linh cũng chưa bao giờ nghi ngờ gì về yêu cầu mà cô đưa ra
Nhưng mà sau khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ rồi, cô ấy biết chơi xấu, biết từ chối, cũng biết giả vờ tội nghiệp để lấy sự đồng cảm, sinh động hoạt bát như một ông trời con.
Phiền.
"Chị Thời, chị im lặng là chị đồng ý rồi đó nha!" Diệp Thanh Linh reo hò.
Thời Vũ lười để tâm đến cô ấy, tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng đôi khi cô lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía bên kia, nó làm cho cô thấy tâm phiền ý loạn.
Thời Vũ cũng chưa nhận ra việc tai của mình đang càng ngày càng đỏ, thiếu điều sắp lan đến cả mặt.
.......!
Mấy này trôi qua, ngoại trừ tay trái còn đang bị gãy xương thì cả người của Diệp Thanh Linh dường như đã bình phục gần hết, làm thủ tục xuất viện.
Xe ô tô băng bon bon trên đường thành phố, cuối cùng mới dừng trước cửa của căn chung cư mà Diệp Thanh Linh tự mua.
Thời Vũ sợ bà ngoại biết hai người gặp tai nạn sẽ lo lắng, cho nên tạm thời không dẫn Diệp Thanh Linh về nhà bên kia mà để cô ấy ở đây tạm một thời gian.
Chờ tháo bột xong thì sẽ về nhà.
Trong mấy ngày ở bệnh viện, Diệp Thanh Linh nghe lời Thời Vũ gọi điện cho bà ngoại mấy lần, cũng giấu giếm không để lại dấu vết.
.......!
Xe ngừng lại, tuy Diệp Thanh Linh còn đang đeo nẹp ở tay nhưng sức sống vẫn bừng bừng mà nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn mấy tòa cao ốc ở trước mặt.
Cô biết đây là đâu, cũng nhớ được khuôn viên xanh mát trong đó, nhưng cô lại không biết nhà mình ở vị trí nào, không nhớ được con đường mình đã từng đi qua không biết bao nhiêu lần.
Đây là một cái cảm giác rất kỳ lạ.
"Em nhìn gì đó? Đi thôi." Thời Vũ vỗ vỗ vai của Diệp Thanh Linh.
"Dạ..." Diệp Thanh Linh phục hồi tinh thần, bước sau lưng Thời Vũ, có chút tò mò hỏi, "Chị Thời, lúc trước chị nói, mua căn nhà bên này để em đi học cho tiện.
Vậy chị thì sao? Chị có thường xuyên đến đây không?"
"Không có." Thời Vũ giật mình, liếm liếm môi để che giấu sự chột dạ, bổ sung thêm, "Đâu phải chị đi học, chị đến làm chi?"
Không những lúc trước cô không tới, thậm chí là nếu không phải do Diệp Thanh Linh bỏ nhà đi bụi, cô phải nhờ tới Trương Y tìm hành tung của Diệp Thanh Linh, thì chưa chắc gì cô đã biết vị trí cụ thể của căn nhà này.
Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật gật đầu, không nghĩ nhiều.
Vào thang máy, lên tầng, một phút sau hai người đã đứng trước cửa nhà Diệp Thanh Linh.
Phòng được khóa bằng mật mã, nhưng cũng có thể dùng chìa khóa để mở trực tiếp.
Thời Vũ đã nhờ Trương Y tìm chìa khóa nhà trong túi Diệp Thanh Linh từ hôm xảy ra tai nạn, cô đang định mở cửa bằng chìa thì Diệp Thanh Linh lại lẩm bẩm mấy tiếng, nghi hoặc: "Hình như...!Em nhớ mật khẩu."
Diệp Thanh Linh duỗi tay ra bấm sáu con số.
021293.
Cửa phòng mở ra.
Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ rồi cười cười, ngốc nghếch mà hất hất đầu, tựa như một đứa nhỏ mới giải được một đề toán cho nên mới đắc ý khoe với người lớn để được khen.
Thời Vũ lại ngẩn ngơ, thất thần một lát.
"Diệp Thanh Linh," Thời Vũ thấp giọng, hỏi, "Em có còn nhớ tại sao em đặt mật khẩu này không?"
Diệp Thanh Linh mắt tròn mắt dẹt, lắc đầu: "Không nhớ ạ."
Thời Vũ nhẹ nhàng cười cười: "Ngày 12 tháng 2 năm 1993, là sinh nhật của chị."
"Oa...!" Diệp Thanh Linh tròn mắt, chớp chớp mắt tỏ vẻ bất ngờ, giọng cũng rất kinh ngạc, "Chị Thời, hồi trước, quả nhiên là em thật thích...!Không, nhất định là em thích chị nhất."
Nếu trên tay không có vết thương thì Diệp Thanh Linh đã định nhào vào lòng ngực của Thời Vũ, ôm cánh tay cô ấy để làm nũng.
Chẳng những ghim tin nhắn Wechat, phân tên chị ấy vào tag "Duy nhất", mà ngay cả cửa nhà của mình cũng đặt mật khẩu là sinh nhật Thời Vũ.
Mình hồi trước...!Nhất định là thích chị Thời Vũ này vô cùng, vô cùng luôn.
Trong lòng Diệp Thanh Linh bỗng nhiên lại cảm thấy lý tưởng dồi dào, cô muốn phấn đấu kiếm tiền, muốn bên cạnh chị ấy thật nhiều, ngay cả khi không thể khôi phục lại trí nhớ...!Thì cũng nhất định phải báo đáp công ơn dưỡng dục của chị ấy!
Diệp Thanh Linh vui mừng phấn khởi, kéo tay của Thời Vũ vào phòng.
Thời Vũ im lặng nhìn kiến trúc bên trong nhà.
Một căn hộ rất bình thường, đâu đó tầm trăm mét vuông, nếu so với biệt thự nhà họ Thời thì cũng gọi là "chật chội".
Nhưng mà đoạn đường cũng không đến nỗi tồi, trang trí cũng ổn, mua căn này nhắm chừng cũng tốn hết mấy triệu tệ.
Diệp Thanh Linh chắc đã dùng gần hết tiền mà cô đưa để mua căn này.
Đáy lòng Thời Vũ tặc lưỡi một tiếng.
Nhóc con này phá của quá.
.......!
Diệp Thanh Linh vừa bước vào cửa đã nhớ ra căn hộ này, nhưng cô lại không nhớ những ký ức mình từng sinh hoạt ở đây, cô kéo tay Thời Vũ ngồi vào sô pha, cũng tò mò nhìn khắp bốn phía.
Thời Vũ cũng phục hồi tinh thần lại.
Vải ở sô pha rất mềm mại, có chút ấm áp do bị nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nếu so với sô pha bên nhà họ Thời thì nó lại mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Theo bản năng, Thời Vũ còn ngồi tính giá cả, đến lúc này cô mới chú ý tới cách bày trí trong nhà của Diệp Thanh Linh vô cùng ấm áp.
Thậm chí, nếu so với căn biệt thự bốn người cùng sống ở bên kia, thì căn hộ chỉ một mình Diệp Thanh Linh sống này có vẻ có cảm giác đang ở nhà hơn.
Diệp Thanh Linh nhìn cái gì xung quanh cũng tò mò, cô nhảy từ sô pha lên định đi ra phía ngoài ban công nhìn nhìn, rồi lại xoay người vòng về chỗ bật điều hòa để bật máy lạnh lên, quay đầu cười nhìn Thời Vũ: "Không để chị Thời bị nóng được."
Thời Vũ: "..."
Tuy là Diệp Thanh Linh sau khi mất trí nhớ xong thì nghịch ngợm hơn trước nhiều, nhưng mà đôi khi...!thật ra cũng rất đáng yêu.
Diệp Thanh