Di chúc.
Sau giờ nghỉ trưa, Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn rời khỏi văn phòng của Thời Vũ rồi đem cả chồng tài liệu đến chỗ Tiểu Quý để báo cáo.
Tiểu Quý cười ha ha nhưng không có chút khách khí nào mà giao thêm việc cho cô.
Cả một buổi chiều, Diệp Thanh Linh chỉ có nhiệm vụ là ngồi bên cạnh cửa sổ, cúi đầu xem một đống tài liệu mà cô không thể hiểu nổi, nếu không xem đến đầu choáng mắt mờ thì lại bị Tiểu Quý sai làm này làm kia, bưng trà rót cà phê, bận tối tăm mặt mày.
Trong văn phòng chủ tịch, Thời Vũ cũng vừa hoàn thành xong một chuỗi công việc, ngón tay thon dài cầm tách sứ nhấp một ngụm cà phê rồi lại không kiên nhẫn mà xoa xoa giữa mày.
Một chút sau, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh Diệp Thanh Linh tươi cười chói mắt.
Lúc nghỉ trưa, Diệp Thanh Linh vừa nhìn mấy cái hình kỳ hoặc trong khung chat vừa cười vui vẻ như vậy, điều này làm Thời Vũ thấy không được thoải mái trong lòng.
Không biết lại chạy đi đâu để quen trúng mấy người bạn không ra gì.
Thời Vũ càng xoa giữa mày lại càng thấy đau đầu.
Lúc này, điện thoại của Thời Vũ rung một cái, là thông báo họp từ thư ký Tiểu Quý.
Thời Vũ bỏ qua cơn đau đầu, đứng dậy rời khỏi văn phòng thì đã thấy Tiểu Quý ôm tài liệu đứng chờ sẵn.
Vừa đi được mấy bước thì Thời Vũ lại nhớ tới một chuyện, cô nhìn quanh bốn phía: "Diệp Thanh Linh đâu?"
"Cô ấy đang..."
Chỉnh sửa tài liệu, bốn chữ này Tiểu Quý còn chưa kịp thốt ra thì Thời Vũ đã cắt ngang lời của cô: "Gọi em ấy đi."
"Vâng" Tiểu Quý gấp gáp chạy đi gọi, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Thời Vũ nhìn theo hướng mà Tiểu Quý chạy, cô phát hiện vị trí ngồi của Diệp Thanh Linh là ngay bên cạnh cửa sổ, một vị trí hơi khuất tầm nhìn, đôi mày của cô hơi nhướng nhướng lên, khóe môi cong lên một nụ cười lại chẳng giống đang cười.
Chờ đến khi Tiểu Quý dắt Diệp Thanh Linh đến thì gương mặt của Thời Vũ đã khôi phục lại biểu cảm trong trẻo nhưng lạnh nhạt như từ trước đến giờ, xoay người đi về phía phòng họp mà không nói gì thêm.
Buổi sáng họp ngay tầng trên cùng nhưng bây giờ phải xuống tầng dưới.
Diệp Thanh Linh đi phía sau Thời Vũ, nhìn theo bóng lưng của cô ấy.
Hôm nay Thời Vũ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen xám, mỗi bước cô ấy đi vạt áo cũng nhất lên một chút, khí thế sáng rừng rực, mỗi một tiếng "cộc cộc" của giày cao gót bước trên mặt đất cũng tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.
"Chào sếp Thời."
Đôi khi cũng có mấy nhân viên xung quanh lên tiếng, gật đầu chào hỏi Thời Vũ.
Thời Vũ lúc nào cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, chỉ mỗi bóng lưng thôi thì khí thế cũng hiện lên vẻ cứng cỏi.
Diệp Thanh Linh rảo bước phía sau, tim cũng tự nhiên đập nhanh lên.
Cô lại thấy hoảng hốt, cô như đang trở về thời điểm sáu năm về trước, cái buổi tối đầu tiên nhìn thấy Thời Vũ.
.......
Lúc Diệp Thanh Linh mới trốn từ núi xuống Hải Thành, cái gì cũng không hiểu, bị người ta lừa sạch tiền, đi làm thì lại gặp trúng chủ lòng dạ hiểm ác, bị xua đuổi.
Khi bà nội và ba cô đuổi theo tới Hải Thành cũng muốn báo công an để bắt cô về.
Cô một thân một mình bỏ chạy khắp thành phố, trốn đông trốn tây cuối cùng lại bất lực ngồi xổm trong một góc tối, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn dòng xe đèn pha chói lóa và cả ánh sáng chói mắt từ đèn đường chiếu xuống.
Trải qua mấy ngày trời đó, toàn bộ sự kiêu ngạo lẫn tự phụ của Diệp Thanh Linh hầu như đã tan biến hết.
Cô cùng đường.
Và cũng ngay lúc ấy, một bàn tay thon dài trắng nõn lại hiện lên trước mắt cô.
Thời Vũ lúc ấy cũng mới hai mươi mốt tuổi thôi đã xinh đẹp như hoa, mái tóc dài như thác nước xõa rối tung trên lưng, khí chất kiêu ngạo tao nhã, trên người cũng toàn mặc đồ mắc tiền.
Nhưng cô ấy lại không hề có chút ghét bỏ, vươn tay về phía Diệp Thanh Linh, một cô bé cả người đen nhẻm như cục than.
Thời Vũ hơi cúi người, im lặng nhìn Diệp Thanh Linh, trong ánh mắt chỉ lộ ra vẻ trong trẻo lại lạnh nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn toát lên một chút dịu dàng khó tả.
"Về nhà với tôi nhé?" Thời Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Trong khoảnh khắc đó, âm thanh ồn ào của dòng xe chạy trên đường dường như chạy đi đâu mất, vì trong tai Diệp Thanh Linh lúc ấy chỉ còn lại giọng nói nhàn nhạt, dịu dàng của người con gái kia.
Diệp Thanh Linh không hề do dự, nắm lấy bàn tay nọ.
Hốc mắt cô đỏ hoe, gật gật đầu, khàn giọng nói: "...Được."
Mấy ngày tiếp theo, Thời Vũ đều trước sau như một mà dắt cô theo bên cạnh, Thời Vũ rất dễ dàng đã có thể đuổi người bà ngoại và ba đang định bắt cô về, thậm chí đuổi cả công an đi, lại giúp cô làm hộ khẩu mới, cho cô một chỗ ở mới mà không gặp chút trắc trở nào.
Giống như tất cả những khó khăn mà cô gặp phải trong suốt những ngày vừa đến Hải Thành, ở trước mặt cô ấy thì chỉ là vài việc nhỏ nhặt không đáng kể tới.
Diệp Thanh Linh đi phía sau Thời Vũ, nhìn thấy bóng lưng vừa quật cường vừa thong dong của cô ấy, giống như thấy được pháo hoa trong màn đêm.
Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Thanh Linh liền thề rằng cô phải luôn bên cạnh cô ấy để báo đáp ân tình này, cả đời.
.......
Chín giờ tối, các nhân viên trong công ty của Thời Vũ đều đã tan làm, nhóm trợ lý trên tầng cao nhất cũng ra về gần hết, chỉ còn lại một mình Diệp Thanh Linh ngồi bên cửa sổ đối mặt với một núi tài liệu mà thở dài.
Thời Vũ chưa về, cô cũng không thể về.
Trước khi đến công ty làm việc, Diệp Thanh Linh cứ tưởng rằng, cuối cùng thì mình cũng có thể bên cạnh Thời Vũ 24/24 rồi, chắc là sẽ vui vẻ lắm.
Nhưng sau khi làm việc một ngày, cô mới phát hiện, sự mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần đã vượt xa cảm xúc nhộn nhịp từ đáy lòng.
Lúc ngồi trên cùng một chiếc xe với Thời Vũ để đến công ty, trong lòng Diệp Thanh Linh còn thắp lên một ngọn nến be bé, ngọn nến cứ lung la lung linh, nhưng đến bây giờ, ngọn lửa đã dập tắt từ lâu, cả trái tim chỉ còn lại rét lạnh.
Thể lực của Diệp Thanh Linh không hề tồi, cô có thể cất giọng hát cả ngày trong phòng thu âm, nhưng cô thực sự không hề thích bị nhốt trong văn phòng chật chội như thế, làm việc như một cái máy suốt cả ngày dài.
Chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài mà ngẩn ngơ.
Tựa như một con chim trong lồng.
"Oa..." Những người nhân viên khác trong tầng này đều đã về hết, Diệp Thanh Linh mới mệt mỏi vặn thắt lưng, nhìn ánh đèn neon trong bóng đêm qua khung cửa sổ, cô liền lấy điện thoại ra chụp lại.
Diệp Thanh Linh đăng bức ảnh lên vòng bạn bè: [ Mệt ]
Cô rất ít khi đăng vòng bạn bè nên ngay khi cô đăng bức ảnh này lên, ngay lập tức đã có rất nhiều like và bình luận, còn có người nhắn tin chọc ghẹo.
[ Ái chà, Trung Tâm Thương Vụ cạnh sông Bạch Hà, xin mạnh dạn đoán là nữ thần chuẩn bị thừa kế gia sản ùi? ]
Diệp Thanh Linh trả lời: [ Chỉ là một người nhân viên mà thôi (rớt nước mắt.jpg) ]
Lại chọc ghẹo tiếp: [ Làm nhân viên? Ý là nữ thần đi trải nghiệm cuộc sống hả? ]
Diệp Thanh cùng bọn họ tán dóc mấy câu, chẳng những không có bình tĩnh lại, ngược lại càng tháy mệt mỏi thêm.
Lúc này, khung