Kết hôn?
Buổi chiều thứ 7, Thời Vũ có cuộc họp với ban quản trị nên không dắt Diệp Thanh Linh theo.
Bận rộn mấy ngày liên tục, Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng đợi được tới ngày nghỉ đầu tiên, cô vội vàng hoàn thành những công việc còn sót lại, duỗi vai một cái thật mạnh, chuẩn bị đi phòng nghỉ để pha một ly cà phê.
Chờ Thời Vũ họp xong là cô sẽ được tan làm.
Tối nay về nhà với Thời Vũ, sau đó ngày mai sẽ tìm cách chuồn ra ngoài, về lại căn hộ bên kia của mình để ghi âm, tuyệt vời.
Tuy là bận rộn suốt ngày nên giọng hát có chút hơi khàn, nhưng mà tối nay cô sẽ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai dậy uống thêm một liều thuốc sẽ không có ảnh hưởng gì.
Từ ngày hôm qua nhân viên đã nghỉ gần hết, nhóm trợ lý cũng đi họp với Thời Vũ rồi, trên cái tầng cao nhất này trống rỗng, chỉ còn một mình Diệp Thanh Linh.
Cô vừa đi vừa nhẹ nhàng hát, pha một ly cà phê nóng xong rồi đi đến chỗ chiếc sô pha mềm mại đặt trong phòng nghỉ để ngồi một lát.
Vừa chuẩn bị đi khỏi thì lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện phát ra từ trong góc.
Không biết Tiểu Quý đã họp xong từ lúc nào mà đã trở lại, đang đứng nói chuyện điện thoại một mình ở bên kia.
Diệp Thanh Linh không có đam mê nghe lén, đang định đi, lại vô tình nghe được tên của mình.
Giọng điệu của Tiểu Quý không vui: "Ừ, vừa tuyển một đứa thư ký, tên Diệp Thanh Linh, chắc con điếm này định chiếm chỗ tôi."
Diệp Thanh Linh đứng ngay góc tường, ánh mắt lập tức vô hồn, khóe môi lại hiện lên nụ cười, lại chẳng giống đang cười.
Cô tùy tiện dựa vào tường, tính tình thay đổi 180 độ, tràn đầy sự khinh bỉ.
Tiểu Quý không hề đề phòng, còn đứng bên kia nói: "Yên tâm, làm sao mà chiếm được chỗ của tôi chứ? Năng lực làm việc của tôi đâu phải cậu không biết, ngoại trừ tôi thì sếp Thời làm gì tìm được một thư ký đáng tin cậy thứ hai."
"Con điếm kia à? Ngoại hình cũng được, để tôi đoán coi, chắc là kiểu mấy đứa vô công rỗi nghề đi đổi tình lấy việc ấy mà."
"Đảm bảo là bị sếp Thời bao nuôi rồi."
Diệp Thanh Linh rũ mắt, trong đầu lại lơ đễnh nhớ mấy ngày hôm trước, nhớ về chuyện cô và Thời Vũ đã làm ở trong bồn tắm, nhất là nhớ tới da thịt nhẵn nhụi, trắng nõn của Thời Vũ, còn cả những vệt đỏ bị giấu sau mấy lớp quần áo, cô không nén được mà liếm liếm môi.
Nhưng mà rất nhanh, Diệp Thanh Linh cười khẽ rồi lắc đầu bỏ qua mấy cái suy nghĩ ướt át trong đầu.
Đổi tình lấy việc?
Nói thật, yêu đương với Thời Vũ mấy năm trời rồi, số lần mà hai người "làm" chắc còn không nhiều bằng số lần mà Thời Vũ dày vò cô trong phòng vẽ tranh nữa.
Còn chuyện ở trong phòng tắm hôm ấy, đơn giản chỉ là hứng thú nhất thời của Thời Vũ thôi.
Còn về chuyện bao nuôi...!Bắt đầu từ lúc học đại học, cô đã không hề dùng tới một xu của Thời Vũ.
Tiểu Quý tiếp tục nói: "Người ngu ngu, cũng tốt bụng, chắc cú rồi.
Mấy ngày nay tôi cứ kiếm chuyện hành nó mấy lần nó cũng có nhận ra đâu, cậu nói thử coi có phải ngu không?"
Diệp Thanh Linh cúi đầu, vẫn còn cười khẽ.
Tiểu Quý kiếm chuyện với cô, cô đã biết từ sớm, nhưng là không thèm quan tâm thôi.
Giọng Tiểu Quý cứ the thé, cô ta cười khằng khặc nghe như một con gà mái mắc đẻ gần nửa ngày trời rồi mới tắt điện thoại.
Tiểu Quý nói xấu nãy giờ nên thể xác và tinh rất đều rất sảng khoái, thả lỏng mà thở ra một hơi, đột nhiên bả vai lại bị vỗ một cái.
Tiểu Quý quay đầu lại, đối diện với gương mặt đang cười của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh cao hơn Tiểu Quý nửa cái đầu, lúc này cô vẫn đang dựa đầu vào tường với dáng vẻ rất cà lơ phất phơ thì vẫn cao hơn Tiểu Quý một chút, gần như là từ trên cao mà nhìn xuống cô ta.
Diệp Thanh Linh rõ ràng là đang cười, nhưng từ sâu trong đôi mắt phượng thì như một khối băng, làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy sợ sệt.
Cũng rõ ràng là gương mặt Diệp Thanh Linh không giống Thời Vũ, dáng mắt lại hoàn toàn khác biệt, nhưng lúc này, nhìn đuôi mắt hơi nhếch lên của cô ấy lại làm cho Tiểu Quý nhớ tới Thời Vũ.
Sắc mặt của Tiểu Quý bỗng dưng trắng bệch, lại cố nặn ra một nụ cười rất khó coi, muốn dò thử xem Diệp Thanh Linh nghe được bao nhiêu.
Tiểu Quý mới vừa đi họp với Thời Vũ về, cô ta cứ nghĩ rằng trong công ty lúc này chắc chẳng còn ai nên mới dám nói như vậy trong điện thoại, ai mà nghĩ tới chuyện Diệp Thanh Linh còn chưa tan làm?
"Tiểu Diệp, sao cô..."
"Chị Quý, đây là trong công ty, có nhiều chuyện không nên nói lung tung, bị người khác nghe được cũng không tốt lắm nhỉ? Lỡ cái đứa vô công rỗi nghề như tôi lại chạy đi thổi gió bên tai của sếp Thời, hại chị bị đuổi việc thì sao bây giờ?" Diệp Thanh Linh chậm rãi, cười nói, "Chị nói thử xem tôi nói có đúng không, chị Quý?"
Diệp Thanh Linh từ nào giờ vẫn chỉ gọi là tiền bối Tiểu Quý, chỉ có lần này lại dùng từ "chị" trước tên, giọng điệu cũng mang theo sự khinh khỉnh.
Lúc trước Tiểu Quý cũng chỉ nghĩ Diệp Thanh Linh là một đứa vô công rỗi nghề nhưng ngoan ngoãn nghe lời, không biết trịch thượng, lần đầu tiên thấy được khía cạnh này của cô ấy, trong phút nhất thời tự nhiên bị dọa cho đứng hình.
Diệp Thanh Linh hơi cúi người về trước, cô vươn tay, vốn dĩ cô chỉ định vỗ nhẹ mặt của Tiểu Quý, nhưng bàn tay giơ lên không trung chợt dừng lại giây lát, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào đầu vai cô ta.
"Chị Tiểu Quý nè, chị tạm thời cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này với sếp Thời.
Chị nói đúng, năng lực làm việc của chị cũng được, chăm chỉ mà làm, đừng có đi nói xấu sau lưng nữa.
Nếu không thì..."
"Cũng đâu phải ai trong công ty cũng muốn kiếm chuyện lục đục chung với chị đâu, đúng không?
Diệp Thanh Linh nhíu mày, cười cười rồi bỏ đi.
Tiểu Quý lúc này mới nhận ra, sống lưng cô đã bị dọa sợ tới nỗi lạnh ngắt.
Nhìn thấy bóng lưng đang thong thả bước đi của Diệp Thanh Linh, Tiểu Quý mới cảm giác được vì sao lúc nãy bản thân lại sợ hãi như vậy.
Ánh mắt mà Diệp Thanh Linh dùng để nhìn cô, vừa rét lạnh, vừa ác độc, giống y hệt như còn một con sói trong khu rừng trên núi đang canh chừng con mồi.
Chờ Diệp Thanh Linh đi xa rồi, Tiểu Quý gần như là men theo hành lang mà chật vật chạy trốn.
Hành lang im lặng một hồi, một cánh cửa phòng nghỉ khác lại đột nhiên bị đẩy ra.
Trợ lý đặc biệt, Trương Y, nhìn nhìn file ghi âm trong điện thoại, mặt không có chút biểu cảm, bấm gửi cho Thời Vũ.
Ở bên kia, Thời Vũ nhận được file, đeo tai nghe điện thoại lên nghe.
Cô chỉ nghe mấy câu mà Tiểu Quý nói liền cười khinh thường một tiếng, đóng file lại, chưa kịp nghe đến đoạn Diệp Thanh Linh phản bác phía sau.
.......!
Sáu giờ chiều, tới giờ tan làm.
Diệp Thanh Linh đi sau lưng Thời Vũ, thỉnh thoảng lại vui vẻ nhảy chân sáo mấy bước, dọc theo đường đi còn ngân nga mấy khúc ca.
Lên xe, cuối cùng Thời Vũ mới lườm cô một cái: "Em vui lắm à?"
"...!Dạ" Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Thời Vũ nhíu mi: "Tại vì cuối cùng cũng được nghỉ?"
Diệp Thanh Linh lắc đầu, hôm nay có rất nhiều nguyên nhân khiến trong trong lòng cô thấy vui vẻ, ví dụ như được nghỉ nè, ví vụ như mới kháy được người ta nè, ví dụ như ngày mai được về lại căn hộ bé nhỏ của mình để ghi âm nè.
Nhưng khi ở trước mặt Thời Vũ, Diệp Thanh Linh chỉ nói ra nguyên nhân quan trọng nhất: "Bởi vì chị, vì tối ta cả nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem TV."
Bà ngoại thích xem TV, lại càng thích xem cùng với Thời Vũ và Diệp Thanh Linh.
Nhưng mà bà ngoại phải ngủ sớm, những ngày cuối tuần của nửa năm qua, nếu không phải Thời Vũ bận tăng ca hoặc là phải đi công tác thì lại là Diệp Thanh Linh bận ở trường để chuẩn bị cho tốt nghiệp, sau khi hai người về nhà thì bà ngoại đã ngủ rồi, cả nhà cũng lâu lắm rồi không quây quần bên nhau.
Thời Vũ nhẹ nhàng