“Chủ nhân, đây chính là Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, là thần vật vạn năm hiếm thấy, ngài còn chờ gì nữa thế?”
“......”
“Chỉ cần ăn cô ấy, chủ nhân có thể khôi phục ba phần chiến lực của năm đó! Đến lúc đó, đừng nói là mấy tên tiểu tu giả cõi Phàm, dù là Tiên giới, ngài cũng xử được!”
“......”
“Chờ lấy được đầu của Côn Ly và Tử Quỳnh, treo lên thiên môn của Tiên giới, xem ai còn dám —”
“......”
Cuối cùng, Phong Nghiệp bị nó làm bực bội, ống tay áo phất lên, Giảo Trệ đang dùng thần thức truyền âm bị hất văng ra.
Ngã lộn nhào, Giảo Trệ chổng mông, úp mặt vào đống thảo dược của Thời Lưu.
Bốn cái chân sau ngắn cũn giơ lên trời co quắp lại.
Phong Nghiệp hờ hững: “Nói nhiều.”
Giảo Trệ nghiêng nghiêng ngã ngã, rút đầu ra khỏi đống thảo dược, lắc lắc, sau đó tủi thân quay đầu lại nhìn hắn: “Ta chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Mặc kệ cô ấy làm gì, cô ấy cũng đã liều mạng giúp thần hồn của ta quy vị.” Phong Nghiệp khẽ vuốt ống sáo, mặt lạnh như sương, “Ngươi cũng biết, ta ghét nhất là kẻ phản bội.”
Giảo Trệ dựa vào chân Phong Nghiệp, nịnh nọt cọ hai cái, đôi mắt tròn vo xoay tròn: “Ngài ăn cô ấy thì cũng tính là phản bội sao? Sao mà tính như vậy được chứ? Ngọc bội vốn là chủ nhân cho nàng, nàng làm như thế, cùng lắm là trả vật về cho chủ cũ thôi mà.”
“.......”
Phong Nghiệp lười nói chuyện với dã súc.
Hắn đi về phía chiếc giường đá, tiện chân đá Giảo Trệ trở lại đống thảo dược.
Khi một trong thập đại mãnh thú của U Minh chui ra từ đống thảo dược, dưới ánh trăng đỏ sậm, bạch y thiếu niên phất áo, ngồi xuống cạnh giường.
Hắn đặt ống sáo ngọc bích sang một bên, chiếc lá nho nhỏ xanh tươi lay động, nhổ ra một cành cây.
So với lúc vừa lấy từ chỗ của Mị Ma, mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc được ôn dưỡng trong Nhất Diệp Giới đã xanh tươi hơn nhiều, mơ hồ có thể thấy được vài mầm non đang mọc bên trên nhánh cây.
Nếu để nó phát triển thêm một khoảng thời gian nữa, rất có thể nó sẽ bén rễ nảy mầm.
Tâm niệm của Phong Nghiệp vừa động, mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc bay lên không trung, rồi tự động bay về phía thiếu nữ đang ngủ trên giường đá.
Chính xác hơn là hình chiếu thần hồn của nàng.
Thần mộc có linh tính, nó lưỡng lự ở rìa thần hồn của Thời Lưu, lượn một vòng, dường như không muốn đến gần.
Phong Nghiệp phát hiện ra điều đó, hắn ngước mắt lên, trầm thấp “Ừm?” một tiếng.
“!”
Mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc bị dọa đến run lẩy bẩy, nhanh chóng lao vào trong thần hồn của thiếu nữ.
Không khí vô hình chấn động, xung quanh hình chiếu thần hồn tản ra từng vòng gợn sóng nhàn nhạt.
Bên dưới, cơ thể của thiếu nữ cũng tản ra ánh sáng óng ánh mỏng manh.
Bên cạnh, Giảo Trệ nằm dưới đất giơ chân trước có hoa văn hình hỏa vân lên, chả hiểu gì mà gãi đầu.
Đầu óc của nó chỉ chứa hai việc là “ăn” và “đánh nhau” nên nó thật sự không hiểu cảnh tượng trước mắt này là sao.
Lẽ nào…
Chủ nhân định thêm gia vị trước khi ăn?
Ừm! Chắc chắn là vậy!
Mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc chạy vòng quanh hình chiếu của thần hồn, ánh sáng xanh biếc mỏng manh như sợi tơ tằm, kéo dài dọc theo đuôi của mảnh mầm non.
Những nơi mà nó đi qua, những khe nứt trên thần hồn do roi Thần Hồn gây ra đang dần dần được chữa lành và khép lại một cách thần kỳ.
Thần hồn gần như sắp vỡ thành bột mịn đột ngột sáng ngời lên, thậm chí còn sáng hơn cả trước khi bị thương.
Giảo Trệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Nước dãi đọng trên cằm vô tình rơi xuống chân trước đang đặt trên mặt đất.
Nó cũng không thèm lau, mà lập tức lộn một vòng, lăn đến góc áo bào đang rủ xuống cạnh góc giường: “Chủ nhân! Chẳng lẽ ngài muốn cưỡng ép triệu hồi thần hồn của cô ấy về đây?”
Từ trên cao, Phong Nghiệp thờ ơ nhìn xuống: “Ngươi có ý kiến?”
“Không có, không có, không có…” Giảo Trệ run rẩy lắc đầu theo bản năng, sau đó vội gật đầu như giã tỏi: “Nhưng thần hồn của ngài đã bị tổn thương trong lúc đồ sát tên phản đồ trốn ở Tùng Châu kia, lần này, tu giả cõi tục xuống U Minh để truy tìm tung tích của ngài.
Cho dù tạm thời không ăn cô ấy, nhưng cũng không nên vì cô ấy mà hao tổn tu vi chứ?”
“Hơn nữa, hơn nữa,” Giảo Trệ cố gắng phát huy bộ não dung lượng có hạn của mình, “Cái trận gì mà mượn tạo hóa ấy, nếu muốn cưỡng chế đột phá đưa thần hồn của cô ấy đi thì nhất định sẽ bị phát hiện, ngộ nhỡ bị bọn chúng truy ngược dòng đến đây…”
Phong Nghiệp không có kiên nhẫn để nghe hết lời của nó: “Trước khi triệu hồi, ta sẽ đưa cô ấy vào Nhất Diệp Giới.”
Giảo Trệ nín họng.
Càn Khôn Trận mượn sức mạnh của thiên địa tạo hóa, còn Nhất Diệp Giới do Phong Nghiệp sáng tạo ra lại có thể tự sinh ra tạo hóa.
Cho nên, trình độ chưởng khống khí cơ thiên địa của hai thứ này căn bản không cùng đẳng cấp với nhau.
Nhưng dù sao cũng là một đuổi một chạy, một tìm một trốn.
Dù có Nhất Diệp Giới, cộng thêm lợi dụng cấm chế chi lực của Quỷ Ngục, Phong Nghiệp chỉ có thể đảm bảo rằng Thời Đỉnh Thiên không định vị được vị trí cụ thể mà thôi.
Dựa vào tu vi và cảnh giới của Thời Đỉnh Thiên, không khó để ông ấy phát hiện ra bọn họ ở Phong Châu.
Đến lúc đó, chưa đến hai hoặc ba ngày, Thời Đỉnh Thiên sẽ biết được vị trí chính xác của bọn họ.
—— Dẫn lửa thiêu thân.
Vì một con kiến cỏn con, không đáng để trả giá đắt như thế.
Phong Nghiệp cụp mắt xuống, đôi mắt đen tuyền như ngưng tụ một lớp sương mỏng.
Tầm mắt lướt qua gò má trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra dưới mũ trùm đầu, rồi quét qua vết sẹo thật dài, hắn nhớ đến ngày ấy, nơi cổng sân vườn dưới vòm trời huyết sắc, đôi mắt dịu dàng của nàng dưới ánh trăng.
…“Đối với ta, chẳng có thứ gì quan trọng hơn sống tự do.”...
Song, nụ cười thoáng qua.
Nàng khập khiễng bước đi, sắc mặt tái nhợt nhưng kiên quyết đặt ngọc bội lên mi tâm của hắn, sau đó xoay người lại một cách dứt khoát.
Bóng dáng yếu ớt ngăn trước người hắn, đối mặt với thanh kiếm ngọc bích có thể xé nát nàng bất cứ lúc nào.
Hắn cảm nhận được một cách rõ ràng.
Lưỡi kiếm lạnh buốt như xương như ngọc đâm thủng ngực nàng, sau đó bị máu tươi nóng hổi của nàng bao trọn lấy, nhiệt độ ấy nóng hừng hực, như thiêu như đốt.
“......”
Hàn sương trong đáy mắt của Phong Nghiệp lay động.
ngôn tình tổng tài
Một lát sau, rèm mi của hắn rủ xuống, ngón tay phải nhấc lên, xẹt qua cổ tay trái, miệng vết thương không chảy máu, mà chỉ có một làn sương màu đỏ vàng bay ra.
Hắn thờ ơ nhìn, ngón trỏ và ngón giữa kết ấn, chạm vào kim quang mỏng manh, tạo thành một trận phù chú với những đường nét phức tạp.
Phong Nghiệp nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, trên giường đá trong phòng giam nhỏ, bỗng nhiên trống rỗng.
Chỉ còn lại ống sáo ngọc bích nằm lẻ loi trên giường.
Chiếc lá xanh biếc điểm xuyết trên đuôi sáo hơi lung linh tỏa sáng trong căn phòng tối đen như mực.
—
Thời Lưu không biết thần hồn của mình quy vị từ lúc nào.
Dày vò kéo dài đằng đẵng đến mức chết lặng trong thạch thất, như muốn xé nát ý thức của nàng,