Nghe hết lời của Yến Thu Bạch, Thời Tư Dũng không khỏi dời tầm mắt, quan sát nữ hài mà ông chỉ vội lướt qua chứ không nhìn kỹ, đang trốn sau lưng của thanh niên công tử.
Sau khi nhìn kỹ, vẻ mặt của Thời Tư Dũng lập tức biến đổi.
“Thời — Lưu?” Thời Tư Dũng khiếp sợ nhìn nữ hài.
Thời Lưu do dự một chút, sau đó bước ra từ phía sau Yến Thu Bạch, cung kính nhưng lại hơi vụng về hành lễ của vãn bối với Thời Tư Dũng: “Thời Lưu gặp qua nhị thúc.”
Kinh ngạc trôi qua, Thời Tư Dũng định thần lại, ông vội ra hiệu với các đệ tử, sau đó dẫn bọn họ ra khỏi nơi khách khứa ra vào tấp nập, vào sâu bên trong viện.
Sau khi đi vòng qua những cây cột của hành lang bên trong, ông xoay người lại, nghiêm nghị thấp giọng: “Thời Lưu, sao con lại xuất hiện ở đây, hơn nữa sao lại ——”
Thời Tư Dũng liếc Yến Thu Bạch một cách phức tạp: “Hơn nữa, sao lại ở bên cạnh Thu Bạch?”
Thời Tư Dũng ra vẻ oai phong, khí thế của tu giả Thiên Cảnh vô thức ập xuống.
Sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống như thế này, không biết phải làm sao, hiện tại bị trưởng bối hung dữ trách mắng, nàng cảm thấy dường như mình đã làm sai.
Đúng lúc này, Yến Thu Bạch cúi đầu, cười khẽ.
Quạt xếp trong tay hắn khẽ động.
Uy áp vô hình của tu giả Thiên Cảnh ngay lập tức biến mất khỏi người của Thời Lưu, không còn sót lại chút gì.
Thời Tư Dũng biến sắc, cười gượng: “Thu Bạch, đây là chuyện riêng của Thời gia, con không rõ, hay là ——”
“Lúc nãy Thời sư thúc vừa nói rằng ngài xem ta là con cháu trong nhà, đúng không?” Yến Thu Bạch mỉm cười hiền hậu, “Bây giờ, ngài lại nói ta là người ngoài?”
“Chuyện này…”
Thời Tư Dũng nhất thời không nói nên lời.
Dù sao cũng là trưởng bối, Yến Thu Bạch chưa từng muốn gây khó dễ với đối phương: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Thời Ly sư muội, nhờ có duyên, ta tình cờ gặp Thời Lưu tiểu sư muội —— Nếu ta đã đồng ý với muội ấy, tất nhiên không thể nào không quản chuyện này.
Mong sư thúc thay ta thông báo, cho phép ta và Thời Lưu tiểu sư muội đến bái kiến Thời gia chủ.”
“....”
Thời Tư Dũng chưa từng tiếp xúc nhiều với Yến Thu Bạch, nhưng danh hiệu đệ nhất công tử, thiên kiêu của Huyền Môn đã vang danh khắp thiên hạ.
Với tính cách ôn hòa nhưng cương nghị của hắn, ông biết chuyện này không thể lấp liếm cho qua đơn giản được.
Cho dù không đồng ý để hắn quản, không nói đến Huyền Môn là đệ nhất tiên môn của Phàm giới — cây đại thụ che trời vạn năm làm hậu thuẫn cho thanh niên, chỉ nói đến cá nhân, lúc nãy hắn đã hóa giải năm phần uy áp của ông chỉ bằng quạt xếp của hắn, Thời Tư Dũng cũng đoán rằng ông không có cách nào dùng cứng rắn để áp chế đối phương.
Sau khi suy tư, Thời Tư Dũng không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ: “Ta đã hiểu.
Ta sẽ lập tức báo cáo chuyện này với gia chủ.”
Nói đoạn, Thời Tư Dũng liền gọi một vị đệ tử đứng cách đó không xa: “Ngươi, trước tiên hãy dẫn hai vị này đến Lẫm Phong Các nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Trên ngọn núi ẩn thế này, tuy chỉ có nhất mạch của giai chủ Thời gia, nhưng gia trạch viện lạc vẫn rất sâu và rộng.
Lẫm Phong Các nằm ở cuối phía tây của Thời gia, đi bộ đến đó mất rất nhiều thời gian.
Cũng may, trong bữa tiệc lần này, khách khứa đều được sắp xếp ở lại trong gian chính và gian phụ của Tử Giang Các, nằm ở hướng ngược lại với bọn họ, nên hiếm khi gặp phải người quen hoặc đông người chen chúc.
Dọc đường yên tĩnh.
Thời Lưu đi theo phía sau Yến Thu Bạch, nhìn trái ngó phải, tò mò như một con sóc con trong rừng thông.
Mãi cho đến khi tên đệ tử của Thời gia nọ dẫn bọn họ vào trong Lẫm Phong Các, ngồi xuống chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo, bên trong không còn người ngoài, Thời Lưu mới dám nói chuyện.
“Ừm, này, Yến Thu Bạch sư huynh.” Thời Lưu cẩn thận nhìn hắn, “Ta không gây phiền phức gì cho huynh đấy chứ?”
Yến Thu Bạch trấn an nàng bằng ánh mắt: “Sư môn bảo ta nhập thế tu hành, là để tự tìm ‘phiền phức’.
Huống chi, gia chủ của Thời gia có nửa ơn thầy với ta, chuyện liên quan đến thanh danh chính đạo của Thời gia, ta càng không thể mặc kệ.”
“?”
Thời Lưu nghiêng đầu.
Vị sư huynh này thật thích nói chuyện vòng vo, đúng là kỳ quái mà.
Thời Lưu không biết nên đáp lại thế nào, cho nên nàng không tiếp lời hắn.
Nàng quay đầu nhìn mặt trời đang lặn xuống từ đằng tây ở bên ngoài cửa sổ.
Nơi đường chân trời, màu đỏ cam tách biệt với bóng tối mờ mịt, những ngọn núi xanh ngắt đan xen, khiến đường biên giới trở nên mơ hồ.
Thế giới bên ngoài tiểu viện, thật sự là một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Phải chăng các vị thần tiên trên trời đã lắng nghe lời nguyện cầu ngày đêm của nàng?
Giúp nàng tu hành và…
—— “Trên cõi đời này, không có Thần Phật nào có thể nghe được lời khẩn cầu của ngươi.”
Bất chợt.
Một giọng nói lạnh băng, trào phúng, khàn khàn nhưng lại dễ nghe của thiếu niên vang lên, dường như nó đến từ phía chân trời cực kỳ xa xăm, hoặc dường như nó đang kề sát ngay bên tai nàng.
Thời Lưu giật mình.
Tựa như ảo giác —— Những ngọn núi xa xăm bên ngoài cửa sổ phía tây, chim chóc đang đậu trên chạc cây đang tắm mình trong ánh hoàng hôn, thậm chí ngay cả những đường viền so le trước mặt nàng, tất cả đều trở nên nhòe nhoẹt.
Như một giấc mộng hão huyền dưới mặt nước, lạ lẫm, bị ngăn cách.
“Tiểu sư muội?”
“...!”
Giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng của công tử đã kéo tâm trí của Thời Lưu trở về, nàng ngỡ ngàng ngước mắt lên, sau đó mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào mình đã giơ tay đỡ trán, tựa như đang xoa thái dương nhức mỏi.
Yến Thu Bạch hỏi: “Muội cảm thấy khó chịu à?”
“Không, ta không có.” Thời Lưu không hề nghĩ ngợi gì nhiều, nói xong mới cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, nên nàng ngượng ngùng nói, “Có lẽ bởi vì ta chưa từng đi xa như vậy, gặp gỡ nhiều người như vậy, thế nên mới cảm thấy chóng mặt.”
Yến Thu Bạch khẽ gật đầu: “Nếu muội cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói với ta.”
“Vâng, cảm ơn… Ừm, Yến Thu Bạch sư huynh.”
Yến Thu Bạch vừa bất lực vừa buồn cười.
Đây là lần đầu tiên có người gọi hắn bằng danh xưng trang trọng và lạ lùng như vậy.
Có điều…
Chợt nhớ tới gì đó, ánh mắt của Yến Thu Bạch hơi gợn sóng: “Tiểu sư muội.”
“Ừm?” Thời Lưu đang nhìn quanh Lẫm Phong Các vắng vẻ quay đầu lại.
Yến Thu Bạch: “Trong trí nhớ của muội, muội đã gặp ta bao giờ chưa?”
“...!Hả?”
Thời Lưu mờ mịt, vô thức đáp lại: “Không có.”
Yến Thu Bạch bất đắc dĩ: “Muội nhớ kỹ lại xem.”
Thời Lưu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Yến Thu Bạch sư huynh, những người ta từng gặp gỡ không nhiều.
Hơn nữa, huynh đẹp như vậy, nếu ta từng gặp huynh, sao lại không có chút ấn tượng nào được.”
“?”
Yến Thu Bạch thật sự giật mình, quạt xếp đang khẽ gõ chợt dừng lại.
Sau khi hoàn hồn, hắn không khỏi bật cười.
——
Thân là thiên kiêu của Huyền Môn, lại là thiên hạ đệ nhất công tử, hắn đã nghe rất nhiều lời khen ngợi thậm chí là tâng bốc, chẳng hạn như trung thiên chi tư hay độc nhất vô nhị.
Nhưng thẳng thắn đến mức chỉ khen hắn đẹp…
Có lẽ chỉ có mình nàng.
Công tử mỉm cười, dịu dàng vẫn còn đó, nhưng trong mắt lại như có sóng to gió lớn.
“Nếu như muội cũng không nhớ gì, vậy chứng tỏ có người hy vọng chúng ta quên đi nhau.”
Nghe thế, Thời Lưu càng thêm mù mờ: “Ai? Tại sao?”
“Đúng vậy.”
Yến Thu Bạch ngước mắt lên, nhìn ra bên ngoài Lẫm Phong Các, nhìn về phía lầu gác rất xa ở phía đối diện, nằm ở phương bắc.
Thanh niên khẽ nheo mắt lại: “Tại sao thế?”
Chim chóc bay ngang qua tiền sảnh rồi dừng lại trên lầu gác nhỏ.
Dưới mái hiên.
Nghị sự đường của Thời gia tổ chức một cuộc họp gia tộc, mấy vị trưởng lão vào thái thúc chức cao vọng trọng đang tranh luận gay gắt.
“Ngay từ đầu ta đã nói rồi, nếu là song sinh thì không thể tùy tiện quyết định được, chưa đến cuối cùng, ai biết người nào là Tử Thần?”
“Nhưng đến năm bảy tuổi nó vẫn là phế thể không thể tu luyện, ngược lại, Thời Ly vừa sinh ra đã có kiếm cốt nghìn năm khó gặp, tiến cảnh như bay! Đây mới là cao kiến! Dẫu cho nó có thể tu luyện thì đã sao, mười hai tuổi mới bắt đầu tu luyện, ngay cả tu giả bình thường cũng không bằng, ta thấy nó không có chút cơ hội nào!”
“Ta đồng ý với tứ thái thúc.”
“Đúng thế, trước đây trong cuộc họp của gia tộc, quyết nghị nhốt tỷ tỷ của Thời Ly vào sau núi có số phiếu áp đảo, cũng không có ai kiên quyết phản đối, thế mà giờ một vài người lại bắt đầu mã hậu pháo (*)?”
(*) Thuật ngữ cờ tướng; nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì).
“Đúng vậy, năm đó không vội, hiện tại vội có ích lợi gì?”
“Lão già kia, lời này của ông là sao hả? Đang chế giễu ta đấy à?”
“......”
Thấy cuộc tranh luận bắt đầu gay gắt, trên ghế chủ vị, Thời Đỉnh Thiên ho nhẹ một tiếng.
Tiếng ho rất nhẹ, nhưng lọt vào tai mọi người lại như sấm giáng xuống từ trời cao.
Nội đường bỗng nhiên yên tĩnh.
Các vị trưởng lão và các vị thái thúc đều im lặng, quay sang nhìn Thời Đỉnh Thiên ngồi ở chủ vị.
Nếu Phong Nghiệp ở bên ngoài Yểm Ma Cốc có thể nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ nhận ra rằng Thời Đỉnh Thiên này trông trẻ hơn Thời Đỉnh Thiên mà hắn gặp ở U Minh rất nhiều, tóc mai không hề bạc màu, nói ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, rất có lẽ cũng có người tin.
Các vị trưởng lão nhìn nhau.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, có người thử thăm dò: “Gia chủ, ngài nghĩ như thế nào?”
Thời Đỉnh Thiên không trả lời ngay.
Hàng bên tay trái của ông, một người trẻ tuổi không nghiêm chỉnh đang ngồi trên ghế cắt móng tay, nghe thế, y chẳng buồn nhấc mắt lên, mà chỉ cười nói: “Hiện tại Tam trưởng lão đang hỏi ca ca của ta có suy nghĩ gì à? Trước đây lúc các ngài dùng cục diện chung của gia tộc ép buộc huynh ấy phải giam con gái ruột vào sau núi, sao không dễ nói chuyện như vậy?”
Chờ ngũ thúc của Thời Lưu — Thời Lương Bái dứt lời, Thời Đỉnh Thiên mới trầm thấp lên tiếng: “Ngũ đệ.”
“Lương Bái, con nói như thế là trách lầm bọn ta rồi,” Khuôn mặt già nua của Tam trưởng lão đỏ lên, nhưng vẫn thẳng người như cũ, “Mọi người đều biết Tử Thần rơi xuống Thời gia của chúng ta.
Nếu không nhờ quẻ bói ấy của Thiên Cơ Các, thì làm sao Thời gia có thể trổ hết tài năng giữa vô số thế gia tu tiên? Làm sao được hai đại tiên môn ưu ái? Nếu thế nhân biết vận số Tử Thần vẫn chưa rõ ràng, thế thì có khác gì hủy hoại căn cơ của Thời gia!”
Thời Lương Bái khịt mũi, tiếp tục cắt móng tay, lười cãi lại.
“Đủ rồi,” Cuối cùng Thời Đỉnh Thiên cũng lên tiếng, “Hiện tại tranh luận xem quyết định năm đó là đúng hay sai đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, giờ đây, Thu Bạch đã đoán được rồi, hôm nay đang ở lại Lẫm Phong Các chờ một câu trả lời thuyết phục —— Chúng ta nên giải thích thế nào đây?”
Các trưởng lão châu đầu kề tai, nhỏ giọng thảo luận.
“Hay là nói thật?”
“Tuyệt đối không được! Chuyện liên hôn của Tử Thần Thời gia và Huyền Môn không thể bị ảnh hưởng! Nếu để bọn họ biết vận số Tử Thần vẫn chưa định, tất sẽ xuất hiện biến cố!”
“Nhưng đó là thiên kiêu của Huyền Môn, muốn giấu, giấu được à?”
“Nếu những gì Tư Dũng nói là sự thật, Thời Lưu chưa từng tu hành, hôm nay đã trực tiếp nhập Địa Cảnh, vận số Tử Thần tuy nhỏ, nhưng không phải không thể.”
“Nhưng mấy năm nay, thiên hạ đều biết Thời Ly mang số mệnh của Tử Thần, chuyện này phải giải thích thế nào đây…”
Thấy bọn họ vẫn đang tranh cãi không ngừng nghỉ, Thời Lương Bái thở dài, đặt lưỡi dao cắt móng tay xuống: “Gia chủ, mặc kệ hết đi —— Để Thời Lưu nhận tổ quy tông, nhất định phải làm.”
Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên lướt qua hàng bên phải: “Các vị trưởng lão thái thúc có dị nghị gì nữa không?”
“Gia chủ, chuyện này không ——”
Tam trưởng lão vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị rét lạnh của người đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, như thể nuốt lời định thốt ra lúc nãy xuống, sau đó cúi đầu tán thành: “Đây, đây là chuyện nên làm.”
“Được,” Trên ghế, ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên thả lỏng, “Cứ quyết định thế đi.”
“......”
Thời Lưu chờ tới chờ lui trong Lẫm Phong Các, không ngờ lại chờ được thông báo bảo nàng đến nhà thờ tổ tiên để cúng bái.
Người đến là một vị ma ma lớn tuổi, Thời Lưu cảm thấy đối phương có phần hơi quen thuộc.
Đối phương thông báo với nàng ý của trưởng bối trong tộc, sau đó nở một nụ cười hiền từ: “Có lẽ tiểu tiểu thư đã quên, năm đó khi người còn nằm trong tã lót, là lão thân đã chăm sóc cho người.”
Gương mặt của Thời Lưu hơi nóng lên: “Vậy, ma ma, cha mẹ của ta hiện tại…”
“Gia chủ đang chờ ngài trong nhà thờ tổ tiên.
Hôm nay, chủ mẫu đang chiêu đãi khách khứa ở Tử Giang Các, nên vẫn chưa biết tiểu tiểu thư đã trở về, sau khi tế bái tổ tiên, ngài có thể đến gặp chủ mẫu.”
Thời Lưu giật mình, hơi lưỡng lự: “Ta không thể gặp cha mẹ trước sao?”
Nụ cười của lão ma ma vẫn không thay đổi: “Tiểu tiểu thư, gia chủ và chủ mẫu không phải là cha mẹ của gia đình bình thường, đối với con cái cũng có rất nhiều