“Đây là Trung Thiên Đế sao? Thật uy phong…”
Đứng dưới vách núi đá phía sau nhà thờ tổ tiên, Thời Lưu khó khăn ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh của mình lên, ngước nhìn bức tượng thần được khắc sâu trong vách núi đá tại ngọn núi ẩn thế của Thời gia.
Dưới tượng thần, vô số đệm hương bồ, khắc ghi dấu vết thờ cúng mấy nghìn năm nay.
Một đám thiếu niên thiếu nữ của Thời gia đang quỳ gối trên đệm hương bồ.
Bọn họ quỳ theo hình tam giác.
Tại hàng đầu tiên của tam giác, chỉ có duy nhất một người, chính là Tử Thần diệt ma cứu thế mà người đời công nhận — Thời Ly.
Hàng thứ hai là ba người, hàng thứ ba, thứ tư, tăng lên theo thứ tự.
Thời Lưu ở ngay hàng thứ hai phía bên trái, nàng ngước nhìn tượng thần, tiếng lẩm bẩm trong vô thức của nàng đã đánh thức thiếu nữ áo cam đang ngáp ngắn ngáp dài, một mắt nhắm một mắt mở ở bên cạnh.
Thời Khinh Diên len lén lườm nàng, sau đó bĩu môi: “Ngay cả tượng thần của Trung Thiên Đế cũng chưa từng nhìn thấy? Chẳng phải có thể thấy thứ này ở bất kỳ đâu tại Phàm giới sao, có thế lực tu giả nào mà không thờ phụng chứ?”
Thời Lưu khẽ mím môi: “Ta chưa bao giờ du ngoạn Phàm giới, cũng chưa bao giờ rời khỏi núi xanh ẩn thế của Thời gia.”
“Ngươi chưa bao giờ xuống núi à?” Thời Khinh Diên lại khịt mũi coi thường, “Gia chủ nhặt con nhỏ nhà quê này từ đâu thế, còn nói là con gái của ông ấy?”
Nếu không phải vì điều này khiến con gái bảo bối của gia chủ biến thành số nhiều, địa vị của nàng ta tại chủ gia sẽ không bị giảm xuống thêm một bậc.
Bị Thời Ly đè đầu còn chưa tính, giờ lại sắp bị con nhỏ nhà quê này đè đầu nữa!
Thời Khinh Diên càng nghĩ càng tức, đang nghĩ xem nên tìm cơ hội như thế nào để dạy dỗ con nhỏ nhà quê này thì bỗng nghe tiếng động truyền đến từ phía trước.
Thiếu nữ lãnh nhược băng sương, lưng thẳng tắp như kiếm.
Ngay cả giọng nói cũng lạnh băng: “Chuyện của chủ gia, trưởng bối quyết định, khi nào đến phiên vãn bối như chúng ta rảnh rỗi bàn tán?”
“...!”
Thời Khinh Diên lập tức ngậm miệng lại.
Mấy năm trước, nàng ta cố tình gây sự nên bị Thời Ly dùng kiếm đánh mông sưng tấy suốt nửa tháng, khiến nàng ta không thể ngồi được, từ đó về sau, nàng ta không dám trêu đến vị Tử Thần tiên tử này nữa.
Hơn nữa, với danh nghĩa Tử Thần của Thời Ly, danh tiếng ở Phàm giới càng lúc càng cao, nàng ta nào dám khiêu khích?
Một thoáng lúng túng im lặng.
Ở hàng thứ hai, ngoài cùng bên phải, một thanh niên bỗng lên tiếng: “A Ly sư muội, muội đừng nóng giận, Khinh Diên sư muội chỉ vô ý nói thế mà thôi.
Thời Lưu sư muội, muội cũng đừng để ở trong lòng, đừng so đo với Khinh Diên, ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà.”
“......”
Người lên tiếng là Phương Quỳnh, người mà Thời Lưu vừa chính thức gặp vào hôm qua.
Y là thiên tài tu luyện thuộc bàng chi được phụ thân nhận nuôi, thuật pháp tu vi, được cho là ngang hàng với kiếm cốt trời sinh, tiến cảnh nhanh chóng của Thời Ly.
Thời Lưu rất hâm mộ và kính phục những thiên tài như vậy, nhưng không biết vì sao, từ tận đáy lòng, nàng không thích Phương Quỳnh.
Thật giống như…
Nàng luôn cảm thấy, tính khí, tính cách và phong thái của người này không xứng với tướng mạo của y.
—— Vậy phải như thế nào mới xứng đây?
Nàng tự hỏi trong lòng.
Thời Lưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Tốt nhất là nên hờ hững một chút, mặt mày tuấn tú như phủ sương lạnh, luôn luôn là dáng vẻ thờ ơ lười biếng, môi mỏng hay cong lên lộ ra ý cười đùa bỡn bạc bẽo…
“!”
Thời Lưu bỗng dưng hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Thời Lưu, ngươi không thể như vậy, mới về nhà có mấy ngày, sao lại có suy nghĩ không đàng hoàng như thế, sao lại suy nghĩ lung tung về Phương Quỳnh như những thiếu nữ ghen tuông của Thời gia chứ?
Thời Lưu hoảng loạn cúi đầu, vội vàng niệm kinh Thanh Tâm mà nàng còn chưa học thuộc lòng, hai bàn tay trắng nõn gầy gò chắp trước người, thành tâm niệm kinh phụng nguyện với tượng thần cao lớn đồ sồ trước mặt.
Phương Quỳnh ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn, ngay cả Thời Ly cũng không tránh mắng nữa, nhưng thiếu nữ mới tới lại không chút lay động.
Ánh mắt của y hơi tối lại: “Thời Lưu cảm thấy mới lạ cũng phải thôi, dù sao, tượng Trung Thiên Đế của Thời gia chúng ta không giống với tượng ở những nơi khác, thần vận (*) khác biệt như mây với bùn.”
(*) Vẻ say mê hấp dẫn.
“?”
Thời Lưu tò mò vểnh tai lên.
Thời Khinh Diên không còn nhiều kiêng kỵ như vừa rồi nữa, nàng ta nghiêng đầu: “Quỳnh ca ca, tượng thần không phải đều được tạc ra từ một khuôn mẫu sao, sao lại có thần vận khác nhau được?”
“Tất nhiên là khác rồi.”
Vẻ mặt của Phương Quỳnh lộ ra vẻ kiêu ngạo, y hơi ngẩng đầu lên: “Tượng Trung Thiên Đế của Thời gia chúng ta là do một vị Thái thượng trưởng lão khắc ra trước khi quy tiên.
Ông ấy chính là người duy nhất trong bao thế hệ của Thời gia từng được gặp Trung Thiên Đế — Có người nói, đây chính là tư thái của người trời, trong vắt như ngọc, độc nhất vô nhị, khiến người ta động lòng…”
Tiếng cảm khái và thảo luận nho nhỏ của đám con cháu Thời gia lọt vào lỗ tai.
Nghe thế, lông mi của Thời Lưu hơi run lên, cuối cùng nàng từ bỏ việc niệm kinh Thanh Tâm, lại ngửa đầu lên, cẩn thận quan sát pho tượng thần này.
Lần này, ngay cả nếp gấp trên áo bào cũng không bỏ sót.
Càng nhìn, Thời Lưu càng cảm thấy bối rối.
Tại sao nàng lại cảm thấy, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi?
Cũng là một pho tượng thần phật cao lớn như thế này, chỉ khác ở chỗ pho tượng thần nọ thản nhiên ngồi dựa vào núi, hào phóng, không bị gò bó, giống như đang ngắm nhìn bầu trời cao vô tận, ánh mắt sâu thẳm và hờ hững.
Nhưng các đường nét trên gương mặt lại rất mơ hồ, không trông thấy rõ.
Nhưng mà nàng chưa từng rời núi, rốt cuộc nàng từng nhìn thấy ở đâu?
Một thoáng giật mình, Thời Lưu chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng.
Tượng thần, bóng người, âm thanh, tất thảy đều trở nên mờ ảo, như thể ngắm hoa qua sương mù, xa xôi, lạ lẫm như cách mấy đời.
“—— Thời Lưu? Thời Lưu? Muội không sao chứ?”
Một giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang theo chút lo lắng vang lên, khiến tầm mắt của Thời Lưu trở lại bình thường một lần nữa.
Thời Lưu vội thẳng người lên, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn hơi nhíu mày của Thời Ly: “Có phải muội cảm thấy không khỏe không?”
Thời Lưu lắc đầu: “Không có.”
“Thế sao lúc nãy ngươi cứ lẩm ba lẩm bẩm?” Thời Khinh Diên bĩu môi, “Cứ như bệnh thần kinh?”
“......”
Trong lòng Thời Lưu không khỏi luống cuống, tựa như đang trốn tránh thứ gì đó, nàng nhẹ nhàng mở miệng theo bản năng: “Không có gì, chỉ là ta cảm thấy tượng thần này thoạt nhìn, ừm, khí chất nhìn rất quen mắt.”
“Nhìn quen mắt?”
Đám đệ tử của Thời gia ngơ ngác nhìn nhau.
—— Đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có người dùng từ “quen mắt” để hình dung về tượng thần của Trung Thiên Đế.
“Nghe nói ngày ấy ở trong núi muội từng gặp Thu Bạch sư huynh,” Thời Ly nói, “Muội cảm thấy Thu Bạch sư huynh và ngài ấy giống nhau phải không?”
Thời Lưu khựng lại.
Những người còn lại như chợt hiểu ra.
Thời Khinh Diên ngẩng đầu: “Đồ nhà quê, xem như ngươi có mắt nhìn, người thế tục đều khen thiên kiêu Yến Thu Bạch của Huyền Môn có thiên trung chi tư, hôm đó ta từng gặp mặt, thật sự phi phàm.”
“......”
Đám đệ tử của Thời gia lần lượt hùa theo.
Trong lúc nhất thời, chỉ có Thời Lưu đang chột dạ và Phương Quỳnh ở một bên khác là không nói gì.
Mặc dù Thời Lưu không rõ trí nhớ không thể giải thích ấy từ đâu mà đến, nhưng theo bản năng, nàng không muốn biết, dù vậy nàng biết rất rõ rằng, ít nhất loại cảm giác quen thuộc ấy không phải do Yến Thu Bạch.
Thời Lưu thành công thuyết phục chính mình, sau đó với tư cách là đệ tử cuối cùng của Thời gia, gia nhập vào “tiểu đội tán dương Yến Thu Bạch sư huynh”.
Cuối cùng, Phương Quỳnh đang nhíu mày bị mấy câu trăm miệng một lời ấy kích động, y miễn cưỡng cười nói: “Vị Yến sư huynh kia thật sự nổi danh thiên hạ, nhưng nếu so với Trung Thiên Đế thì vẫn có chút khiếm khuyết.”
“Hả?”
Hiếm khi Thời Ly đáp lại chủ đề nhàm chán này, nàng lạnh nhạt ngoái đầu lại: “Khiếm khuyết cái gì?”
“Khiếm khuyết, khiếm…” Phương Quỳnh bị Thời Ly chặn họng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, giọng điệu cũng không tốt lắm, “Không nói đến những thứ khác, vạn năm trước Trung Thiên Đế được ca tụng là người mạnh nhất dưới hỗn độn, đỉnh chiến lực của Ngũ Đế, trấn thủ giới môn, bảo vệ Tam giới thái bình vạn năm, chỉ với điểm này, sao Yến Thu Bạch có thể sánh bằng được?”
Ánh mắt của Thời Ly lành lạnh: “Thu Bạch sư huynh chỉ mới nhập thế tu hành vài năm, thanh danh đã vang khắp thiên hạ, sao Phương Quỳnh sư huynh có thể chắc chắn rằng tương lai huynh ấy không đạt được phong thái của Trung Thiên Đế?”
“Lời này của sư muội giống như đang tìm cớ thay hắn vậy?” Phương Quỳnh nghiến răng mỉm cười.
“Càn khôn chưa