Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 7


trước sau


Ánh nắng chói mắt, Phong Nghiệp vừa giơ tay lên che lại, liền nghe được nữ hài ngẩng đầu lên nói với hắn câu ấy.
Dừng một chút, hắn nở một cười nửa miệng châm biếm:
“Muốn gần gũi… ta?”
“Ừ.”
Đối diện với nụ cười giễu cợt độc nhất vô nhị của thiếu niên, Thời Lưu không quan tâm lắm.

Nàng chỉ ngước lên nhìn hắn, mặc cho ánh mắt lạnh như băng và sắc bén hơn cả dao rọc xương dò xét.
Cho đến khi vẻ giễu cợt trong mắt Phong Nghiệp biến mất.
— Nàng thật sự nói thật.
Ít nhất, bản thân nàng tin như thế.
Nhưng càng là sự thật, Phong Nghiệp càng cảm thấy buồn cười, nghĩ đi nghĩ lại, hắn thật sự bật cười.
Ống sáo xanh ngọc bích xoay một vòng trong lòng bàn tay, rồi bị thanh niên nắm chặt.

Phong Nghiệp xoay người, bước vào trong đám đông.
Sau lưng, nữ hài nhẹ nhàng đuổi theo, hô hấp và tiếng bước chân cùng một nhịp: “Phong Nghiệp, ngươi cười gì thế?”
“Chưa bao giờ nghe qua, tất nhiên cảm thấy buồn cười.”
“Tại sao chưa từng nghe? Chưa từng có ai nói với ngươi những lời như vậy hả?”
“......”
Thời Lưu không nghe được Phong Nghiệp trả lời, đang định bước lên hai bước thì người phía trước bỗng dừng lại.
“Dưới gầm trời này, đối với ta, chỉ có hai loại người.” Phong Nghiệp không nhúc nhích.
Thời Lưu tò mò nhìn bóng lưng của hắn: “Hai loại nào?”
“......”
Người nọ quay lại, cúi xuống, nhìn nàng.
Con ngươi như đá lưu ly đen tuyền của hắn tựa như thâm uyên quỷ vực, nơi ánh sáng không thể chiếu rọi tới.
Thời Lưu vô thức ngừng lại, chỉ cảm thấy nếu tiến thêm nửa bước nữa thì bản thân sẽ ngã xuống đó.
Phong Nghiệp mỉm cười một cách quỷ mị, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo: “Người sợ ta và người muốn giết ta.”
Thời Lưu giật mình nhìn hắn.
… Nàng không tin.
Không tin có người sống như thế.
Nhưng thiếu niên nói ra kiên quyết như vậy, từng câu từng chữ như dùng dao khắc vào máu thịt xương cốt, trong ánh mắt như cháy lên một ngọn lửa tàn độc.
Thời Lưu từ từ nhíu mày, sau đó thả lỏng.
Trước khi thiếu niên xoay người bỏ đi, nữ hài kiễng chân, đứng trước mặt hắn, ba ngón tay trắng nõn mảnh khảnh giơ lên, đôi mắt trong veo nhìn hắn.
“Phong Nghiệp.”
“?”
Phong Nghiệp đã thu lại một nửa cảm xúc, lúc này, hắn chẳng thèm ngước mắt lên: “Ngươi lại ngốc cái gì thế?”
“Ta thề với ngươi…” Thời Lưu nhẹ nhàng nói, giơ ba ngón tay lên, “Dưới gầm trời này, chí ít ta là loại người thứ ba — Vừa không sợ ngươi, vừa không muốn ngươi chết.”
“......”
Phong Nghiệp hồi thần sau một hơi thở ngắn ngủi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người, lẫn vào trong đám đông: “Ngươi căn bản không biết ta là ai.”
“Thì có sao đâu.”
Nhìn bóng lưng của thanh niên, Thời Lưu nhẹ nói: “Dù sao ta chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.”
Dù gì thì cho đến tận hôm nay, mọi người trong Tam Giới vẫn chỉ nghĩ rằng, chủ mẫu và gia chủ của Thời gia chỉ có một đứa con gái duy nhất, tên là Thời Ly.
Lời đồn đại đôi khi không thể tin được.

Thời Lưu đã biết từ lâu rồi.

Mây đen che khuất mặt trời gần nửa ngày, mãi đến chạng vạng tối trời mới đổ mưa.
Mưa chốn U Minh khác với mưa cõi Phàm.
Mưa của Phàm Giới mát lạnh, trong suốt, còn mưa của U Minh là màu đỏ máu nhàn nhạt.
Tu giả Phàm Giới không thích nó, không tiếc tiêu hao pháp lực, nếu tránh được thì tránh.

Nhưng Thời Lưu không giống như thế.
Lúc đến U Minh, chưa bị bắt vào Quỷ Ngục, nàng chưa từng nhìn thấy mưa.

Vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy nên Thời Lưu cảm thấy rất mới lạ, nàng ngồi dưới mái hiên bên ngoài nhà trọ, giơ tay hứng lấy hạt mưa màu đỏ nhạt.
Theo “thỏa thuận trao đổi” trước khi đi, Phong Nghiệp sẽ chăm sóc nàng trong năm ngày.
Nhưng thanh niên ôm ống sáo đứng dựa vào tượng kia dường như không kiên nhẫn lắm, nhịn một lúc, cuối cùng hắn rủ mắt xuống hờ hững nói: “...Ngươi chơi đủ chưa?”
Thời Lưu giả vờ không nghe thấy: “Vì sao mưa U Minh không giống với mưa phàm trần?”
Thanh niên liếc nàng: “Càn khôn tạo hóa không giống nhau.”
“Tạo hóa?” Nữ hài ôm đầu gối, tò mò ngẩng đầu lên, “Càn khôn tạo hóa do ai quyết định?”
“Ngũ Đế khai thiên, sáng tạo ra hai giới Phàm và Tiên.”
“Vậy còn U Minh?”
“Phong Đô.”
“Ồ, thế chẳng phải Phong Đô Đế lợi hại hơn cả Ngũ Đế gộp lại sao?”
“......”
Trong đôi mắt màu mực của thanh niên cuối cùng cũng nhấc lên một chút gợn sóng.
Tay cầm ống sáo rủ xuống, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về hướng dãy núi và rừng rậm nơi bầu trời xa xa phía đông nam, chẳng biết đang muốn nhìn gì.

Chiếc lá xanh biếc ở đuôi sáo dường như cảm nhận được gì đó, chóp lá nhẹ nhàng vểnh lên.
Thời Lưu cũng nhìn về hướng chân trời đông nam, chỉ thấy trên bầu trời hình như thỉnh thoảng có tia chớp nhỏ màu tím xẹt qua, nhiều hơn nữa thì không thấy rõ.
Tiếng mưa càng lúc càng to, màu máu bao trùm lên mọi thứ.
Thời Lưu nhức mắt, đành phải quay đầu lại, chăm chú nhìn người đang dựa vào tường, đứng sau lưng nàng.
Cho đến khi thanh niên lười nhác bước vào trong màn mưa.
“Tâm trạng của ta không tốt lắm.”
“?” Thời Lưu do dự, “Cho nên?”
“Đi giết người.”
Thời Lưu chấn động mở to mắt.
Trong màn mưa, bóng dáng của thanh niên thấp thoáng rồi trở lại bên cạnh Thời Lưu.
Hắn vốn cao hơn nàng rất nhiều, lúc này nữ hài đang ngồi xổm ôm đầu gối, cho dù đang ngồi trên bậc thang dưới mái hiên thì nàng vẫn bị toàn bộ vóc dáng của hắn bao phủ.
Phong Nghiệp giơ tay lên, trong tay hắn cầm một miếng ngọc bội đơn giản.
“Đây là cái gì?”
“Bên trong nó được phong ấn một đạo thuật pháp, có thể giúp thần hồn của ngươi quy vị.

Lúc khởi động cần đặt lên mi tâm, trong thời gian ba lần hô hấp, không thể bị cắt đứt, nếu không ngươi sẽ bị thời không loạn lưu cắn nuốt, thần hồn câu diệt.”
“......”
Người này giọng điệu bình tĩnh để nói ra những lời khủng khiếp.
Thời Lưu nghĩ như thế, nhưng vẫn nhận lấy, rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy còn ngươi?”
“Chỉ có ngươi mới cần dùng loại thuật pháp này để cưỡng chế thần hồn quy vị.” Vẫn là giọng điệu trào phúng quen thuộc của bạch y thiếu niên.
Thời Lưu không bực bội, nàng chỉ chần chừ: “Ngươi đưa nó cho ta, là vì ngươi có thể không về kịp trong vòng năm ngày, phải không?”
Phong Nghiệp không muốn trả lời, xoay người muốn bỏ đi.
— Nhưng không đi được.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt, nhìn thoáng qua Thời Lưu đang ngồi xổm, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn.
Phong Nghiệp: “?”
Thời Lưu do dự một lúc lâu.
Nàng muốn nói “Người ngươi muốn giết có phải rất lợi hại không”, “Chuyến đi này có phải rất nguy hiểm không”, “Có thể đừng đi không”, “Ngươi phải cẩn thận”.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Nữ hài mấp máy môi, lòng bàn tay trắng lạnh nâng ngọc bội lên: “Như thế này, rất dễ mất.”
Phong Nghiệp hạ mắt xuống, nhàn nhạt liếc nàng, đôi mắt của hắn luôn đen như mực và thông thấu, tựa như có thể chọc thủng lòng người, thám thính bí mật giấu sâu trong cõi lòng của tất cả mọi người.
Thế nên, hắn nhìn nàng một lát, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Như chế giễu hoặc khinh thường.
“Ngươi nên tự lo cho chính mình đi.”
Thiếu niên khẽ nói, đốt ngón tay lạnh buốt xẹt qua ngọc bội trong lòng bàn tay nàng — Ngọc bội tự động bay lên, một sợi tơ nhạt màu bán trong suốt luồn vào giữa, sau đó bay đến trước cổ của Thời Lưu.

Giống như có một bàn tay vô hình vén mái tóc dài của nữ hài lên, đeo ngọc bội lên giúp nàng.
Lạch cạch.
Ngọc bội lạnh buốt lọt vào vạt áo, chạm vào xương quai xanh.
Thời Lưu cúi đầu, ngây người trong chốc lát.
Đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ có màn mưa huyết sắc và những người qua đường vội vã, Phong Nghiệp đã biến mất từ lâu.
Thời Lưu im lặng một hồi lâu, sau đó lưỡng lự ngoảnh lại.
“...Thật lạnh.”
Không biết là nói về bàn tay của người nọ khi xẹt qua lòng bàn tay nàng, hay là đang nói về ngọc bội.
“ — Ầm ầm.”
Thời Lưu cầm ngọc bội, thất thần một lúc lâu, bỗng nhiên một tiếng sấm rền vang lên bên tai.

Nàng giật mình, luống cuống ngửa đầu lên.
Trên lầu ba của nhà trọ, hai cánh cửa sổ bằng gỗ mỏng bị mưa gió thổi đập vào khung cửa sổ.
“Thôi rồi,” Nữ hài nhảy dựng lên trên bậc thang, “Quên đóng cửa sổ.”
Thời Lưu vội vàng chạy lên lầu.
Cửa sổ cách giường rất xa nên nước không thể làm ướt giường, nhưng nàng nhớ trước khi mình tỉnh lại, Phong Nghiệp một mình ngồi đánh cờ bên cửa sổ, mưa dập gió vùi như thế này, liệu có phải…
Còn chưa nghĩ xong, Thời Lưu đã chạy đến trước cửa phòng.
Cửa sổ đối diện với cửa bị gió thổi mạnh vào, hạt mưa huyết sắc nhạt màu xiêu vẹo rơi xuống bàn cờ ngọc thạch.
Và trước bàn cờ, xuất hiện một bóng lưng của một nam tử xa lạ.
Thời Lưu không quan tâm đến đối phương.
Lúc này, tất cả sự chú ý của nàng đều đặt lên trên bàn cờ nọ.
Chỉ màu đen trắng giăng bày, đan xen chi chít khắp nơi như sao trời, dưới màn mưa, trên bàn cờ sinh ra một hư ảnh —
Một con rồng xanh dữ tợn ngẩng đầu lên trời, giương năm móng vuốt, lân khải sáng bóng, nửa người bị trói trên bàn cờ.

Xiềng xích màu xanh quấn vào tận xương, cố định ở bốn chỗ, khóa chặt Thương Long trên bốn góc của bàn cờ.
Mặc dù bị trói chặt dưới vực sâu nhưng Thương Long vẫn ngẩng cao đầu, tu lân hiên ngang.
Thời Lưu dường như nghe thấy tiếng long ngâm vang vọng trong tầng mây, tiếng vọng trong veo xuyên thấu chín tầng trời.
Nữ hài kinh ngạc đứng lặng người.
“...Cờ sinh dị tượng, ngộ vũ hóa long.

Khó lường.”
Nam nhân trung niên nọ lắc đầu cảm khái, ông xoay người lại, nhìn Thời Lưu bằng ánh mắt sáng ngời.
“Bàn cờ này, là do con tạo à?”
“Là một vị…”
Khi Thời Lưu nhìn rõ bộ dáng của nam nhân trung niên kia, nàng kinh ngạc chấn động đến mức bất động tại chỗ, lời chưa nói xong cũng đông cứng cổ họng.
Gia chủ của Thời gia.
Thời Đỉnh Thiên.
Cha ruột… của nàng.
Thời Lưu không biết mình kinh ngạc đứng sững sờ bao lâu, chờ đến khi lấy lại ý thức, nàng cố nén sự run rẩy trong lòng, chết lặng bắt chước dáng vẻ sợ hãi con cháu chi thứ của Thời gia khi gặp gia chủ, chậm rãi quỳ một gối xuống.
“Thời… La, gặp qua gia chủ.”
“Thời La?” Thời Đỉnh Thiên khẽ nhíu mày, nghiền ngẫm cái tên có chút xa lạ này, “Con không phải con cháu của chủ gia?”
Thiếu nữ cúi đầu: “Thời La thuộc chi thứ.”
“Tâm tính như thế, dù thuộc chi thứ cũng không nên bị mai một.” Thời Đỉnh Thiên tán thưởng nhìn hư ảnh Thương Long đang vùng vẫy trên bàn cờ, “Nếu ván cờ này được hoàn thiện, U Minh Thiên Khê sẽ có thêm một ấu hồn Thương Long.”
Thời Lưu lặng lẽ nắm chặt tay.
Thời Đỉnh Thiên xoay người lại: “Con có muốn theo ta vào chủ gia để tu hành không?”
“......”
Nếu bất kỳ đệ tử trẻ tuổi nào của Thời gia đang quỳ ở đây, ngay cả Thời Khinh Diên, sau khi nghe ông nói như thế thì đều sẽ kích động đến mức khó lòng kìm chế nổi.
Lời này của Thời Đỉnh Thiên chỉ có một ý nghĩa:
Chỉ cần trải qua sự đồng ý của gia tộc, ông sẽ thu nhận đệ tử này vào chủ gia, thông cáo với thiên hạ đây là đệ tử thân truyền của mình.

Mà hiện nay ở Thời gia, dưới danh của Thời Đỉnh Thiên, chỉ có duy nhất hai đồ đệ.
Một là con gái độc nhất Thời Ly, một là thiên tài Phương Quỳnh.
Vinh dự biết bao nhiêu.
Đáng được ca tụng biết bao nhiêu.
Thời Lưu chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn khó chịu, giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, hô hấp khó khăn.
Đúng vậy, Phàm giới có ai không biết, Thời Đỉnh Thiên là người mến chuộng người tài, hà khắc nghiêm minh, nhưng cũng thỉ độc tình thâm (*).
(*) Ẩn dụ tình cảm sâu sắc của cha mẹ dành cho con cái.
Trong lòng Thời Lưu hiểu rất rõ, cũng đã đoán được, lần này Thời Đỉnh Đỉnh xuất hiện ở đây nhưng không có người nào của Thời gia biết, chỉ có một nguyên nhân.
Để bảo vệ con gái duy nhất của ông ấy, thiên kiêu kiệt xuất nhất Thời gia — Thời

Ly.
Ông ấy để một mình Thời Ly hạ giới lịch luyện, vì muốn Thời Ly trưởng thành; âm thầm bảo vệ, vì ông ấy chẳng những là một người thầy mà còn là một người cha.
Nhưng ông ấy chỉ là phụ thân của một mình Thời Ly.
Không phải phụ thân của nàng,
Thời Ly xuống U Minh lịch luyện, ông âm thầm đi theo bảo vệ.

Còn nàng mất tích suốt mấy năm, thế mà chẳng bao giờ nghe được chút tin tức rằng ông đang tìm kiếm nàng.
Cũng phải.
Trong lòng bọn họ, nàng đã chết từ lâu rồi.
Chết… trong sự hài lòng của mọi người.
Thời Lưu chợt cảm thấy thật buồn cười, muốn cười nhạo chính mình vì cho tới tận hôm nay vẫn luôn hy vọng hão huyền, chưa từng chịu suy nghĩ sâu xa…
Tên tuổi của con gái độc nhất của gia chủ Thời gia vang danh khắp thiên hạ, trong chuyện này sao lại không có sự bày mưu đặt kế của ông ấy?
Bởi vì là phế thể, không thể tu hành, cho nên không xứng làm con gái của Thời Đỉnh Thiên.
Ông ấy thà rằng nhận con cháu chi thứ có thiên phú tốt làm nghĩa tử, nghĩa nữ.
Trước đây khi nàng bị phán định là phế thể, sao lúc ấy bọn họ không giết chết đứa con gái thế vật này đi?
Thế thì không cần phải nhốt nàng trong rừng cây sau núi nhiều năm như vậy, e sợ người trong thiên hạ biết được sự hiện diện của nàng, làm mất mặt của gia chủ Thời gia — Thiên niên đệ nhất cường giả của Phàm giới.
Thời Lưu khẽ hít sâu, nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ.
Ngón tay nàng run lên, động tác quỳ một gối đổi thành quỳ cả hai gối.
Thiếu nữ dập đầu hành đại lễ với nam nhân trước mặt.
Trong mắt Thời Đỉnh Thiên lộ ra vẻ vui mừng, “Đứng lên đi, không cần —”
Ông thấy đuôi mắt thiếu nữ dường như hơi đỏ, rồi ảm đạm ngồi thẳng người lên.

Nàng rủ mắt, ngữ khí đều đều nhưng kiên quyết: “Thiên phú của con bình thường, không xứng được gia chủ truyền dạy.”
Thời Đỉnh Thiên ngẩn ra.
“Bàn cờ này không phải do con lập ra, con chỉ tình cờ nhìn thấy trong sách cổ nên bày lại mà thôi.”
Nàng lại hành lễ một lần nữa, “Không dám làm bẩn mắt của gia chủ, Thời La xin cáo lui.”
Sau đó thiếu nữ đứng lên, không ngoái đầu lại mà bước ra khỏi cửa.
— Một lễ này, là tạ ơn sinh thành của ông ấy.
Từ nay về sau, thiên cao thủy viễn, Thời Lưu nàng và Thời gia, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
“......”
Trên mặt Thời Đỉnh Thiên hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ông theo bản năng giơ tay lên, định nói gì đó để ngăn thiếu nữ bước ra khỏi cửa, đúng lúc thần thức đảo qua thiên linh của nữ hài, ánh mắt Thời Đỉnh Thiên bỗng nhiên thay đổi.
— Thần hồn khác thường.
Linh hồn đang thức tỉnh, không phải là nguyên hồn.
Lông mày Thời Đỉnh Thiên chậm rãi nhíu chặt lại, ánh mắt dần trầm xuống.
Vài giây sau, ông thả tay xuống, không nói gì cả, chỉ dõi mắt nhìn bóng lưng biến mất ở dưới lầu của nữ hài.

Phong Nghiệp trở về vào buổi tối ngày thứ hai, sớm hơn tưởng tượng của Thời Lưu.
Phương Quỳnh luôn mặc y phục màu đen phẫn khốc (*), còn Phong Nghiệp thì có vẻ thích màu trắng hơn.

Vì vậy, đêm đó, khi Thời Lưu đang nhoài người trên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài thì bỗng nhìn thấy trong sương mù màu đỏ nhạt, một bóng dáng trắng muốt và thanh lãnh như hoa quỳnh, chậm rãi đi dọc theo con phố.
(*) Phẫn khốc: Ra vẻ cool ngầu.
Trong một thoáng ngắn ngủi, bằng thời gian uống cạn một tách trà, người nọ bước vào phòng nàng.
Một thân áo trắng, ống sáo thúy ngọc, đáng tiếc đã thay đổi khuôn mặt, không đẹp mắt bằng người nọ.
Thời Lưu nhìn vài giây, nàng chuyển từ quỳ thành ngồi xuống ghế gỗ: “Giết?”
“Ừ.”
Phong Nghiệp vào phòng, ống sáo trong tay phẩy nhẹ, cánh cửa sau lưng không gió mà động, tự động đóng lại.
Cửa khép lại tạo ra một cơn gió nhẹ.
Gió cũng không thể nào thanh tẩy hết cả người hắn, dù rằng hắn đã thay bạch y, mùi máu nhàn nhạt vẫn thoang thoảng lướt qua Thời Lưu.
Mũi của thiếu nữ khẽ nhúc nhích, hơi chần chừ: “Giết một người?”

Một người, sao có mùi máu tươi nồng nặc như vậy?
Phong Nghiệp híp mắt, tựa như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại từ bỏ: “Không đếm.”
Là không đếm hay đếm không xuể?
Phong Nghiệp thấy nàng im bặt, tâm trạng dường như không tệ, hắn nhếch môi cười ác ý và hờ hững: “Thế nào, vẫn cảm thấy không sợ ta?”
Thời Lưu lắc đầu: “Ngươi đã từng nói, ngươi chán giết người.”
— Nếu đã chán giết nhưng vẫn giết, vậy thì nhất định kẻ kia đáng chết.
Nghe ra ẩn ý của thiếu nữ, nụ cười của Phong Nghiệp tắt đi, lông mi dài như lông vũ lãnh đạm rủ xuống, che đi một phần đuôi mắt lành lạnh.
“Lưu Ảnh Thạch đã rời khỏi nhà trọ.”
Thời Lưu phản ứng lại: “Tam trưởng lão?”
“Ừ, ta đi theo, ngươi ở lại nhà trọ.

Sau khi làm xong, ta quay lại tìm ngươi.”
Thời Lưu thấy hắn lại muốn đi nên vội đuổi theo: “Thời Đỉnh Thiên xuống U Minh rồi.”
“?” Phong Nghiệp dừng bước, “Ai?”
“...Gia chủ của Thời gia.”
Phong Nghiệp vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ: “Cho nên?”
“Thời Đỉnh Thiên là thiên niên đệ nhất cường giả mà Phàm giới công nhận, chỉ có Thái thượng trưởng lão của hai đại tiên môn mới có thể so sánh với ông ấy.” Thời Lưu nhắc nhở, “Phương Quỳnh là đệ tử thân truyền của ông ấy, ngươi phải cẩn thận, đừng để ông ấy phát hiện.”
“......”
Nhắc nhở của Thời Lưu xuất phát từ bản tính, nàng vốn tưởng Phong Nghiệp sẽ chẳng quan tâm tới, ai ngờ, sau khi nàng nói xong, người nọ thật sự dừng lại, đứng trước cửa tựa như đang suy tư.
“Nếu như thế, vậy thì ngươi đi theo ta.” Phong Nghiệp đối diện với ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của thiếu nữ.
Thiếu nữ dường như hơi khó mở miệng: “Ta sợ sẽ không giúp được gì.”
“?”
Phong Nghiệp im lặng một lúc lâu, sau đó mỉm cười thì thầm: “Là cách quá xa, ta không cứu ngươi kịp.”
Thời Lưu: “?”
Thời Lưu: “...”
Tự mình đa tình, còn bị cười nhạo.
Một lúc sau, tiểu cô nương xuống lầu, nàng cúi đầu xuống để che giấu gương mặt đỏ như tôm luộc của mình.
— —
Phong Nghiệp đã hạ Truy Tung Thuật lên người Tam trưởng lão của Thời gia, chỉ cần lần theo dấu vết của linh khí, cho dù cách vạn dặm, trốn trong rừng sâu hay vực thẳm, thì hắn cũng có thể dễ dàng tìm được người nọ.
Dưới bầu trời huyết sắc chốn U Minh, đèn đuốc dần được thắp sáng.

Một đường ra khỏi thành, Phong Nghiệp và Thời Lưu bước ra khỏi thành trì bị sương đêm bao phủ.
Dù cho Thời Lưu tò mò tới mức nào thì nàng cũng biết rằng, ở U Minh, ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, thế nên nàng cẩn thận theo sát sau lưng Phong Nghiệp.
“Ban đêm mà Tam trưởng lão cũng đi trừ yêu?” Thời Lưu nhỏ giọng cảm thán, “Cảm động ghê.”
Phong Nghiệp từ chối bình luận.
Băng qua vài rừng rậm và đầm lầy không biết tên, cuối cùng hai người cũng đến một tòa thành mới.
Nơi này và nơi bọn họ ở không quá giống nhau, cảnh đêm cực kỳ phồn hoa, ven đường, đầy tu giả và người phàm, thoạt nhìn còn phồn thịnh hơn cả những nơi bọn họ đến vào ban ngày.
Nơi này dường như có nhiều tu giả hơn… chẳng những thế còn có cả yêu thú đột lốt tu giả — Một vài đặc trưng hình thù của chúng vẫn được giữ nguyên.
Thời Lưu không kỳ thị giống loài, mà chỉ cảm thấy kỳ lạ:
Tại sao ở nơi này, dù là nam hay nữ thì ai cũng ăn mặc, ừm, mát mẻ?
Khi Thời Lưu còn đang tự hỏi thì Phong Nghiệp đi trước nàng đột nhiên dừng lại.
Nữ hài cả kinh, trong lúc không tập trung, suýt chút nữa đập mũi vào lưng hắn.
Sau khi thắng gấp lại, Thời Lưu thò đầu ra từ bên cánh tay của Phong Nghiệp.
Trước mặt Phong Nghiệp, tòa nhà màu đỏ có lan can chạm trổ cao vút lên trời, lan can mạ vàng không biết vòng quanh bao nhiêu tầng lầu.

Tầng tầng thân ảnh giao điệp, lụa đỏ bay phấp phới.
Trong lầu các, sanh tiêu cổ sắt (*).
(*) Ba loại nhạc cụ:
Sanh tiêu (笙箫): nhạc cụ gió ống sậy và sáo trúc dọc; Cổ (鼓): Trống; Sắt (瑟): Đàn sắt (25 dây hoặc 16 dây).
Điệu nhạc đồi trụy khó lòng che giấu, vang văng vẳng bên tai.
Phong Nghiệp thờ ơ đứng nhìn.
Sau lưng hắn, thiếu nữ mới tròn mười sáu tuổi, bị nhốt nhiều năm không rành thế sự, cảm thấy rất lạ lẫm: “Phong Nghiệp, đây là đâu vậy? Vị trưởng lão của Thời gia kia đêm nay đến đây để trảm yêu trừ ma hả?”
“......”
Trước lầu các, tù bà và quy công (*) nhìn thấy Phong Nghiệp một thân nghiêm nghị quý khí, họ lập tức bước đến tươi cười nghênh đón…
(*) Quy công: người đàn ông làm việc vặt trong nhà thổ.
“Mời hai vị quý nhân vào trong! Khách nam mời qua bên này, khách nữ mời qua bên kia.”
Phong Nghiệp: “?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện