Đây là lần đầu tiên Thời Lưu gặp một người nhiệt tình với mình như vậy.
— Thật sự nhiệt tình với nàng.
Nàng nghe rõ ràng, khách nam chỉ Phong Nghiệp, khách nữ tất nhiên chỉ có thể là nàng.
Thời Lưu – người đang xấu hổ trốn sau lưng Phong Nghiệp, cẩn thận bước ra ngoài: “Nơi này của các ngươi là — ”
“Ai nha, vị tiểu thư này thật xinh đẹp.
Tiểu thư nhìn rất lạ mặt, đây là lần đầu tiên ngài đến Thông Thiên Các của bọn ta phải không? Ngài yên tâm, ở chỗ của bọn ta không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới đâu, đảm bảo ngài sẽ hài lòng… Qua đây qua đây, mời ngài vào trong, vừa đi ta vừa giới thiệu cho ngài!”
“A, được.
Cảm ơn.”
Thời Lưu bị đối phương nói đến mơ mơ màng màng, vô thức nhấc chân định đi theo.
Nhưng không đi được…
Cổ áo bị xách lên.
Thời Lưu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt vừa đen vừa thâm trầm của Phong Nghiệp.
May mà ánh mắt dọa người này không dừng lại trên người nàng lâu, trong chốc lát, ánh mắt hắn lướt qua phấn bạch sam y của nàng, dừng lại ở bên cạnh — Chính là tú bà đang nắm tay nàng.
Chỉ một cái liếc mắt, giống như một mũi băng nhọn cực mỏng, cắt đứt nụ cười trên mặt của tú bà.
Vẻ mặt của tú bà cứng đờ, nhưng vẫn không buông tay của Thời Lưu ra: “Vị công tử này, có gì chỉ giáo?”
Phong Nghiệp rủ mắt xuống, áo choàng khoác trên người bị gió thổi khẽ tung bay.
Hắn bước đến gần, dừng ở bậc thang cuối cùng, giọng nói như hòa làm một với cảnh đêm, trầm thấp, chậm rãi, bao phủ lấy miêu kim hồng lâu lộng lẫy xa hoa này.
“Người của ta, ai cho phép ngươi chạm vào… hả?”
Sau lưng hắn dường như chỉ có màn đêm vô biên, sâu trong màn đêm dường như có một cái bóng vô hình vô tận.
Nó giống như thủy triều phủ khắp đại địa, ánh trăng bị gặm nhấm, cắn nuốt, bóng tối vô biên vô tận đến gần, muốn bao trùm hết đình cao lầu gác này.
Bên trong bóng tối dày đặc, như có xương máu chồng chất, như có tiếng khóc thê lương của vạn quỷ.
“ — —!”
Tú bà mặt cắt không còn một giọt máu.
Ả ta hoảng hốt hét lên một tiếng rồi buông tay ra, ngã xuống cầu thang, cú ngã không hề nhẹ, nhưng dường như ả đã hoàn toàn quên đi đau đớn, gương mặt trắng bệch, vầng trán thấm ướt mồ hôi, hoảng sợ nhìn Phong Nghiệp.
Thứ đó đã biến mất.
Một màn vừa rồi phảng phất như ảo giác của ả ta, trước mặt vẫn là con phố phồn hoa quen thuộc, tấp nập người đi chợ đêm.
Không có huyết cốt vạn quỷ, cũng không có bóng đêm vô tận như muốn nuốt chửng đất trời.
“Ngươi, ngươi…”
Tú bà sợ đến mức nói không nên lời, vài giây sau, ả ta trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Quy công ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, gã khom người, gần như sắp chạm xuống đất, vừa giơ tay áo lau mồ hôi vừa xin lỗi, “Vị quý nhân này, nàng ta không biết điều, đắc tội với ngài, xin ngài chớ trách — Người của ngài, ngài tùy ý, tùy ý.”
“......”
Phong Nghiệp chẳng buồn đáp lại, vẫn hờ hững cụp mắt xuống, cổ tay dưới áo choàng khẽ đảo, tiện tay ném xuống một viên linh châu.
“Chớ có quấy rầy.”
Một viên linh châu đáng giá nghìn vàng, đầu gối quy công mềm nhũn ra, lập tức quỳ xuống.
Một cái mộc bài được gã giơ lên cao hơn cả đỉnh đầu —
“Phòng trống trên lầu tùy quý nhân lựa chọn.
Duy chỉ lầu bảy là nơi ở của các chủ, không được mời không thể tiến vào, kính xin ngài thứ lỗi.”
“......”
Phong Nghiệp tùy tiện cầm lấy mộc bài, rồi nắm lấy cổ tay của nữ hài đang im lặng quan sát bên cạnh mình, hắn khẽ búng tay, như xóa đi thứ gì đó.
Sau đó Phong Nghiệp thả tay xuống, hờ hững dẫn người vào lầu gác.
Cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất bên trong lầu son gác tía.
Quy công đang quỳ gối, vội vàng lau mồ hôi, rồi từ từ đứng dậy sau đó giơ chân đá tú bà đang ngất xỉu trên mặt đất.
“Đi rồi, đừng giả bộ nữa.”
Tú bà đang “ngất” hé một mắt ra, xác định không sao, mới ngồi dậy nhỏ giọng mắng: “Bà đây đã đắc tội gì với Diêm Vương Thái Tuế, thế mà đụng phải một sát tinh đáng sợ như vậy.”
Quy công cầm linh châu, dùng ống tay áo lau đi lau lại: “U Minh lúc nào mà chẳng có sát tinh, miễn có tiền là được rồi.”
Tú bà không thèm để ý, trong mắt chỉ chứa sợ hãi, sợ hãi nhìn về hướng lầu gác: “Lần này khác biệt, khác biệt…”
“Khác biệt thế nào?”
Tú bà im lặng, ngậm chặt miệng không chịu nói.
Quy công không nhìn thấy cảnh tượng mà ả ta nhìn thấy, nên tất nhiên không hiểu nỗi khủng hoảng đang nhấn chìm lấy ả ta.
Gã cầm linh châu, không kìm chế được niềm vui, thuận miệng tiếp lời của mình — —
“Tất nhiên khác biệt rồi.
Đến thanh lâu còn tự chuẩn bị mỹ nhân, quý nhân này đúng là có đam mê đặc biệt.”
“......”
Bên trong.
Xuyên qua từng tầng lụa mỏng phiêu dật, Thời Lưu bị xách đi lên cầu thang, giống như xách một con mèo nhỏ gây tai họa.
Trên cầu thang gỗ mặc dù có khách đi lên đi xuống nhưng so với những nơi khác thì yên tĩnh hơn nhiều.
Thời Lưu rốt cuộc từ từ hiểu ra: “Lúc nãy ở cửa ra vào, cô ấy dùng pháp thuật gì đó với ta, đúng không?”
Phong Nghiệp lạnh nhạt liếc nàng: “Ta tưởng đợi đến khi bị bán đi ngươi mới nhận ra.”
Thời Lưu hơi ngượng ngùng: “Ta chưa từng tu luyện, nên không có kinh nghiệm về phương diện này… Đúng rồi,” Nàng nhớ tới gì đó, xoay người lại, “Đây là tửu quán sao? Trưởng lão của Thời gia đến đây làm gì?”
“Tửu quán?”
Phong Nghiệp liếc nàng một cách trào phúng, xác định nàng đã thoát khỏi ảo thuật cấp thấp, khôi phục tỉnh táo, hắn mới buông nàng ra, khoanh tay đi lên lầu.
Chỉ có giọng nói lười nhác bay vào tai nàng.
“Ngươi thấy tửu quán nhà nào có khách ngồi sờ ngực, miệng đối miệng uống rượu?”
“?”
Phong Nghiệp đã thu lại pháp thuật che đậy năm giác quan và thần thức của Thời Lưu, trước mắt Thời Lưu đã khôi phục lại cảnh tượng trong tòa nhà.
Phong Nghiệp dẫn nàng sang bên của khách nam.
Đứng trên thang gỗ, nàng nhìn xuống, dưới tầng trệt phía đối diện, có mấy cặp nam nữ ngồi sau bàn rượu, lăn lộn ôm hôn, khiến trái cây trên bàn bừa bộn, y phục khó che đậy thân thể.
“!”
Thời Lưu ngẩn ra, hoảng sợ “a” lên một tiếng, che đi gương mặt đỏ bừng của mình, hoảng hốt chạy lên lầu.
“Phanh.”
Phong Nghiệp đứng trước cầu thang lầu hai, bị nàng đâm thẳng vào lưng.
Giống như một con đom đóm nhỏ đụng phải đuôi rồng, một mảnh vảy rồng cũng không thể lay động nổi, nhưng bản thân đom đóm nhỏ thì suýt nữa bị bật ra ngoài.
Chút ý cười khoan khoái trong đáy mắt bị đánh bay, môi mỏng của Phong Nghiệp khẽ nhếch lên, vươn tay tóm lấy con mèo ngốc chưa từng thấy các mặt của xã hội lại.
Lần nữa phong bế thị giác của nàng.
Lúc này Thời Lưu mới cảm thấy an tâm đôi chút, ôm lấy cánh tay dưới lớp áo choàng của Phong Nghiệp, giống như đang ôm lấy một chuôi kiếm cốt bén nhọn.
Hai người đi một mạch đến lầu bốn.
Có hai người đang chặn lối vào cầu thang ở lầu bốn, Phong Nghiệp lười nhiều lời, mộc bài vừa được giơ lên, hai người kia lập tức nhường đường.
Lầu bốn có chút khác biệt.
Vừa bước lên, điệu nhạc đồi trụy bên tai hóa thành âm thanh vui tươi trong trẻo, trong không khí còn thoang thoảng mùi mực, nho nhã du dương.
Thời Lưu nghe thế thì giật mình, kéo kéo tay áo của Phong Nghiệp.
Phong Nghiệp thờ ơ đảo mắt qua khắp lầu, sau đó mới thả lỏng tay ra, giải trừ pháp thuật phong bế thị giác của nàng.
“Ở đây khác biệt.”
Thời Lưu kinh ngạc tán thán, bước lên phía trước một chút – –
Sau tấm rèm dài đang buông xuống, mờ mờ ảo ảo, có thể nhìn thấy bóng dáng của một nữ tử đang đánh đàn sau rèm che, cầm khúc như tố, trêu chọc lòng người.
Trong tầng lầu rộng lớn như thế này không chỉ có một tấm màn che, vòng quanh nửa vòng tròn, có rất nhiều nữ tử giống như thế.
Ở phía đối diện, treo hai bức thư họa viết hai chữ lớn — —
“Phong” “Nhã”.
Phong Nghiệp nhàn nhạt đảo mắt qua phía sau bức rèm, sau đó liếc qua những cánh cửa đóng kín của dãy phòng cho khách ở một bên khác.
Một chút giễu cợt lạnh nhạt xẹt qua đáy mắt hắn.
Đúng lúc này, tiểu cô nương hiếu kỳ chạy quanh một vòng đã trở lại với gương mặt đỏ bừng như bị lợn rừng rượt đuổi.
Đằng sau chính là một cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Thời Lưu tất nhiên cũng nhìn thấy hai chữ lớn kia, nàng dừng lại bên cạnh Phong Nghiệp, nín thở, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Phong Nghiệp cúi đầu xuống, cười mà như không cười: “Nghe gì thế?”
“...”
Thời Lưu căng thẳng đến đỏ bừng cả mặt, không chịu nói.
Dừng vài hơi, nàng nhíu mày nhìn hai chữ “Phong” “Nhã”, lẩm bẩm nói gì đó.
Phong Nghiệp nhướng mày: “Không thích?”
“...!Kỳ cục.” Thời Lưu nói nhỏ.
“Tất nhiên là kỳ cục.” Phong Nghiệp nâng mắt chế giễu, “Dùng để khoe khoang, là phong trần, phong tao, nhưng không xứng với phong nhã.”
“Ừm!”
Thời Lưu thấy hắn nói đúng nên tán thành gật đầu.
Sau đó nàng thấy thanh niên nghiêng đầu, dường như nghĩ tới gì đó, tay trái nhấc lên, ống tay áo tuột xuống, lộ ra cổ tay mạnh mẽ trắng lạnh.
Đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lại.
“Tách.”
Một cái búng tay lanh lảnh.
Hai ngọn lửa đỏ thắm đột nhiên xuất hiện từ hư không, xuyên thủng kết giới vô hình trước bức thư họa “Phong” “Nhã”, thiêu rụi một góc chữ viết.
Lách tách.
Hoa lửa bắn ra xung quanh.
Thời Lưu kinh ngạc nhìn thư họa đang bị thiêu đốt, sau đó xoay người, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Ngọn lửa đỏ rực phản chiếu trong đôi đồng tử đen kịt của hắn.
Ánh lửa nóng hầm hập đốt sáng màn đêm tăm tối, bên trong lộ ra một chút điên cuồng và khoái cảm hời hợt.
Trong nháy mắt, ngọn ma diễm đã thiêu rụi hai bức thư họa, ngay cả tro tàn cũng không sót lại.
Sự nóng bỏng trong đôi mắt đen như mực ấy cũng bị dập tắt.
“Đi.”
Phong Nghiệp khôi phục dáng vẻ lười nhác lãnh đạm, hắn từ từ xoay người, đi về phía cầu thang.
Thời Lưu hoàn hồn, giật mình lấm lét nhìn trái ngó phải.
Lầu bốn rộng như vậy, khách khứa thưa thớt, thậm chí là cả thủ vệ đứng ở cầu thang, thế mà chẳng có ai nhìn thấy chuyện Phong Nghiệp làm lúc nãy.
Thiếu nữ đứng yên hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía Phong Nghiệp càng thêm do dự.
Nhưng một lát sau, nàng lắc đầu một cái, rũ bỏ những suy nghĩ hỗn độn đó, trực tiếp đi theo hắn.
Bên trong Thông Thiên Các, càng lên cao thì càng vắng khách.
Lầu năm là nơi sinh sống hàng ngày của các hoa khôi, nhưng lúc này nơi đây rất vắng vẻ, chẳng thấy bóng dáng của ai cả, ngoại trừ vài con uyên ương đang lang thang trên lan can lộ thiên, chẳng có mấy ai đến lầu này.
Phong Nghiệp dẫn Thời Lưu đi lên lầu sáu.
Bước lên bậc thang cuối cùng, ánh mắt hắn hơi tối lại: “Không có ở đây.”
“Không có ở đây?” Thời Lưu quay đầu lại, nói nhỏ: “Đi lên nữa là lầu bảy, người bên ngoài lúc nãy nói đó là địa bàn của các chủ, không được mời không thể tiến vào.
Lẽ nào trưởng lão của Thời gia có quen biết với các chủ của Thông Thiên Các?”
Phong Nghiệp không nói gì, bước thẳng lên lầu sáu.
So với cách trang trí xa hoa của lầu năm, lầu sáu thật sự rất trống vắng.
Ngoại trừ vài cái bàn gỗ và tủ trong góc ra thì chẳng có gì nữa.
Không có gì che chắn, tất cả khách trên lầu sáu có thể nhìn thấy nhau rõ ràng trong nháy mắt.
Không trang trí, không hoa khôi, không thú vui, những vị khách bình thường đến dạo một vòng rồi nhanh chóng thất vọng quay về, nên cả sáu tầng cũng không có bao nhiêu người.
Bởi vậy, điều đầu tiên Thời Lưu chú ý tới là những người trẻ tuổi đang đứng gần vách tường.
Trường bào đai lưng, quan ngọc (*) bội kiếm.
(*) Quan ngọc: Ngọc trang sức trên mũ.
Nhìn kiểu gì cũng giống với cách ăn mặc của tu giả tiên môn Phàm giới.
Thời Lưu tò mò quan sát từ xa, sau đó bắt gặp ánh mắt của một nam đệ tử đang nhìn quanh.
Đối phương nhìn thấy nàng, sửng sốt một chút, thần sắc nhất thời trở nên cổ quái.
“Thời La? Sao cô tìm được bọn ta??”
Thời Lưu thoáng ngỡ ngàng.
…?
Những tu giả này quen biết với chủ nhân thân thể này sao?
Theo lời của nam đệ tử mặt chữ điền, mấy đệ tử trẻ tuổi đang vây quanh tường từng người một quay lại nhìn.
Bọn họ nhìn Thời Lưu, không nói chuyện, nhưng thần sắc và ánh mắt ít nhiều có chút vi diệu.
Đáng tiếc Thời Lưu không chú ý tới, do dự một lát, nàng tự giác không liên lụy tới Phong Nghiệp nên di chuyển đến gần bọn họ: “...Chào sư huynh.”
Những đệ tử trẻ tuổi này đều là tu giả giống Thời La, hơn nữa hình có quen biết với nhau, Thời Lưu cảm thấy xưng hô như vậy không có vấn đề gì.
Ai ngờ nàng vừa nói xong, đệ tử mặt chữ điền kia cười ha hả: “Thôi đừng…, bọn ta tuyệt đối không dám làm sư huynh của cô, nếu không lại để cô có cơ hội quấn lấy Yến sư huynh, như vậy Yến sư huynh sẽ không —”
“Sư đệ.”
Một giọng nói ôn hòa và trầm thấp ngắt ngang lời nói của đệ tử mặt chữ điền.
Các tu sĩ trẻ tuổi không hẹn mà cùng tránh sang hai bên, nhường đường cho một vị công tử mặc trường bào màu xanh lơ.
Nếu không phải tất cả mọi người đối xử với người nọ như người đứng đầu thì Thời Lưu sẽ cho rằng hắn là một học giả nho nhã không có tu vi.
Đứng giữa một đám kiếm tu khí thế mạnh mẽ, duy chỉ có người nọ tay cầm quạt xếp, nan quạt bằng ngọc thẳng tắp như trúc, đôi mắt ôn hòa khẽ rủ xuống.
Ánh mắt tựa dòng sông êm ả ngày xuân, giấu hết những cơn sóng cuồn cuộn, chỉ để lại những gợn sóng dịu dàng.
Trên đời này vậy mà thật sự có một đôi mắt giàu tình cảm như thế.
Thơi Lưu ngạc nhiên nghĩ thế.
Chỉ là…
Tại sao khi nhìn vào đôi mắt này, nàng luôn cảm thấy như đã từng quen biết người này?
Thời Lưu vắt óc suy nghĩ cũng không có kết quả, nên nàng chỉ có thể tự an ủi mình, có lẽ nàng bị ảnh hưởng bởi vì Thời La quen biết người này.
Lúc này, thanh niên mang dáng vẻ thư sinh kia đã dừng lại, hắn hơi nghiêng người, đảo mắt qua đệ tử mặt chữ điền: “Không được vô lễ.”
Đệ tử mặt chữ điền tên Viên Hồi xoay đầu sang bên khác: “Đệ không có vô lễ, lúc trước tiểu cô nương này ỷ vào hiệp ước đồng minh của chúng