Sợi thần thức kia cuối cùng cũng tiêu tán.
Thế giới đỏ ngòm bên trong gương Tiền Trần, tựa như một mặt gương bị vỡ nát.
Vô số vết nứt từ từ lan rộng, ánh sáng trắng chói mắt thoát ra từ những khe nứt ấy.
Thời Lưu không thể ôm lấy ma đã ngã xuống trong vũng máu.
Sắc trời trước mặt đột nhiên sáng tỏ.
Ánh sáng nuốt chửng hết mọi thứ, khiến tất cả những điều xấu xa hóa thành mây khói.
—
Chưa bao giờ Thời Lưu ghét ánh sáng như lúc này.
Thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, ánh sáng đỏ tươi cháy bỏng trước mặt cuối cùng cũng từ từ mờ đi.
Cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra, có tiếng bước chân nhẹ nhàng như gió đi tới.
Người nọ dừng lại trước mặt nàng.
Yến Thu Bạch cúi đầu, trông xuống thiếu nữ đang ngồi dưới đất, gương mặt nàng đẫm lệ, nhưng lại không có bất kỳ biểu cảm nào, nàng chỉ yên lặng nhắm mắt lại.
Tựa như một đứa trẻ đi lạc, nhưng vẫn ngoan cố đứng chờ tại chỗ.
Yến Thu Bạch khẽ thở dài, vén áo choàng lên rồi ngồi xuống đất.
“Giết?”
“...Ừm.”
“Là người rất quan trọng với ngươi à?”
“Là…” Thời Lưu ngừng lại, đôi mắt đẫm lệ của nàng mở ra, nước mắt khiến con ngươi càng trở nên trong vắt, trong trong vắt lại có chút mê mang.
Nàng ngừng lại chỉ trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Là người quen thân thiết cuối cùng của ta trên cõi đời này.”
Yến Thu Bạch ngẩn ra: “Như vậy thật sự rất tàn nhẫn.”
Thời Lưu cúi đầu, lặng lẽ nhìn hai bàn tay của mình.
Chúng nó mảnh mai, sạch sẽ, không một vết máu.
Nhưng nàng nhớ rất rõ cảm giác khi đôi tay này nhuốm đầy máu của ma.
Dường như lại một lần nữa cảm nhận được nỗi khổ sở to lớn đang dâng lên trên người thiếu nữ, Yến Thu Bạch hạ giọng xuống: “Bên trong gương Tiền Trần chỉ là hình chiếu tâm cảnh, tất cả đều là giả.”
“Ta biết.”
“Vậy tại sao ngươi còn khóc?”
Thời Lưu khép hai bàn tay lại, mười ngón tay đan xen, mới có thể miễn cưỡng ngừng cơn run rẩy khó đè nén.
Nàng nhắm mắt, mười ngón tay đang đan chặt vào nhau chống dưới cằm.
Có một chút run rẩy, nhẹ nhàng thốt ra: “Bởi vì máu của hắn nóng hổi.”
“.......”
Yến Thu Bạch sững sờ.
Rất lâu sau đó.
Cho đến khi cảm xúc của Thời Lưu dần ổn định lại, trong phòng vang lên một tiếng thở dài.
“Ta sẽ khuyên chưởng môn loại bỏ bài thi trảm tiền trần ra khỏi thiên khảo sau này.” Yến Thu Bạch nói.
Thời Lưu vừa mở mắt ra, hơi khó hiểu nhìn hắn.
Yến Thu Bạch nhìn nàng một cách rất ôn hòa: “Không phải chỉ vì ngươi, mà còn là ý nghĩ của riêng ta, nó không còn thích hợp để đánh giá đệ tử nhập môn nữa.”
Thời Lưu không rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó nàng mới nhớ tới một chuyện, hơi ngạc nhiên nghiêng đầu, xác nhận Yến Thu Bạch thật sự giống nàng, đang ngồi dưới mặt đất không sạch sẽ lắm này.
Yến Thu Bạch vừa đứng lên, bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của thiếu nữ, hắn không thể không ngừng lại: “Sao vậy?”
“...!Không quen lắm.” Thời Lưu cũng đứng lên, nói rất nhỏ.
“Cái gì không quen?”
“Yến Thu Bạch sư huynh, trong ấn tượng của ta…” Thời Lưu nhọc nhằn suy nghĩ một chút, sau đó ngước lên nhìn hắn, “Quân tử khiêm tốn, không dính bụi trần.”
Yến Thu Bạch cụp mắt xuống, bật cười: “Ý của ngươi là vì ta tùy ý không câu nệ như thế, đã làm hỏng thanh danh của đại sư huynh Huyền Môn?”
“Tất nhiên không phải.
Như vậy rất tốt mà.”
Thời Lưu theo hắn bước ra khỏi căn nhà, ra ngoài núi rừng chìm trong ánh sáng.
Nàng tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày thầm nghĩ, mình là đệ tử mới nhập môn, nói chuyện với đại sư huynh của Huyền Môn kiêm con trai của chưởng môn như vậy, dường như có hơi không thích hợp lắm.
Cho nên thiếu nữ dừng lại ở ngưỡng cửa.
Ánh chiều tà phủ khắp người nàng, tựa như đuôi phượng hoàng quanh co uốn lượn, ánh mắt vừa trong veo vừa điềm tĩnh: “Ừm, tự ta nghĩ, đại sư huynh như vậy rất tốt.”
“——”
Bước chân của Yến Thu Bạch thoáng khựng lại.
Bài kiểm tra thứ ba của Thời Lưu đã kết thúc trong ánh hoàng hôn.
Nếu hôm nay tổ chức đại điển sư truyền, thì rõ ràng đã quá muộn.
Yến Thu Bạch gửi kiếm tấn xin phép chưởng môn Yến Quy Nhất, sau khi Trưởng Lão Đường thảo luận xong, quyết định ấn định đại điển sư truyền vào ngày thứ hai, đồng thời ra lệnh bảo hắn truyền kiếm tấn cho các tân đệ tử.
Yến Thu Bạch quyết định tự mình ngự “kiếm”, đưa Thời Lưu đến Sơn Ngoại Sơn, nơi ở tạm thời của các tân đệ tử.
Kiếm của Yến Thu Bạch chính là chiếc quạt gấp của hắn.
Pháp bảo bổn mệnh có thể thay đổi kích thước tùy theo tâm ý của tu giả, đương nhiên, giới hạn về kích thước lớn nhỏ cũng bị hạn chế bởi tu vi của tu giả.
Chiếc quạt gấp này của Yến Thu Bạch nhìn như quạt giấy, nhưng cụ thể nó được làm bằng chất liệu gì thì chẳng ai biết.
Sau khi mở vài nan quạt ra, nó nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Thời Lưu do dự ngồi lên, khoảng cách giữa hai nan quạt chỉ vừa đủ cho một người.
Nếu không phải vì lo lắng tư thế không được lịch sự, thậm chí còn thể nằm xuống.
Thời Lưu không dám.
Khi chiếc quạt xếp chở hai người bay lên, nàng ngồi kế bên Yến Thu Bạch, ngay mép ngoài của quạt xếp, đôi chân buông thõng, đung đưa giữa mây mù.
Yến Thu Bạch định đưa nàng đi xem một vòng khung cảnh bên trong của Huyền Môn, thế nên quạt xếp đã bay nửa vòng trên bầu trời núi xanh nghìn dặm trước khi rẽ vào Sơn Ngoại Sơn ở tít ngoài rìa.
“Đẹp quá.”
Từ sau khi thích ứng với độ cao như cơn ác mộng đáng sợ của người phàm trên Vân Thê giới, trong lòng Thời Lưu chỉ ngập tràn niềm vui và sự thoải mái.
Không rõ là mây hay sương mù trắng xóa phả vào mặt, nàng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi vểnh lên.
Đôi chân của thiếu nữ cũng vô thức nhẹ nhàng đung đưa.
Yến Thu Bạch vốn đang nhìn dãy núi xanh nghìn dặm của Huyền Môn, vừa nghe thấy câu tán thán kia, hắn quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ đang nhắm mắt, hàng mi mềm mại, khóe miệng hơi mỉm cười, hắn không khỏi ngẩn ra.
Hình ảnh này, chẳng hiểu sao lại quen thuộc đến mức khiến lòng hắn rung động.
Ký ức của tu giả giống như một biển thư quyển, có thể lục lọi tìm kiếm từng chút một giữa mênh mông vô ngần.
Huống chi, bên trong mộng cảnh của Yểm Ma, khi hắn đẩy cánh cửa nhỏ của tiểu viện sau núi của Thời gia, hình ảnh tiểu cô nương đung đưa trên chiếc xích đu đã sớm khắc sâu vào trí nhớ của hắn —— Cho dù đã rời khỏi Yểm Ma Cốc, rời khỏi Duyện Châu, rời khỏi U Minh, hắn vẫn không nhịn được mà nhớ lại vô số lần.
Rõ mồn một ngay trước mắt, khung cảnh vẫn còn đó.
Nghĩ tới khả năng dường như không thể nào xảy ra ấy, cảm xúc trong đôi mắt của Yến Thu Bạch thoáng dao động sáng ngời, ngay cả chiếc quạt xếp đang bay ổn định cũng giật nảy lên.
Thời Lưu giật mình, vội vàng mở mắt ra: “Sư huynh?”
“...!Xin lỗi.”
Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, giọng nói của Yến Thu Bạch khàn khàn một cách khó hiểu.
Hắn nắm lấy hư không.
Loại cảm giác này đến một cách vô cớ… dù là thật hay giả, hắn còn rất nhiều thời gian để nghiệm chứng.
Không thể lỗ mãng nữa, không thể bỏ lỡ nữa.
Nghĩ đến đây, Yến Thu Bạch quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của thiếu nữ.
Yến Thu Bạch do dự một chút, sau đó vô thức hạ thấp giọng xuống: “Ngươi tên là, Phong Thập Lục?”
“Ừm.” Thời Lưu đáp lại một cách đương nhiên.
“Là tên do trưởng bối trong nhà đặt sao?”
Thời Lưu suy nghĩ một chút, chủ nhân cũng có thể được xem là trưởng bối mà.
Thế là nàng lại gật đầu: “Ừm.”
Yến Thu Bạch không hỏi thêm câu nào nữa, mà chỉ nói: “Sau này nếu gặp lại, ta có thể gọi muội là Thập Lục sư muội không?”
Thời Lưu gật đầu không chút do dự.
Yến Thu Bạch mỉm cười.
Tựa như gió xuân thổi qua, cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng vừa rồi Thời Lưu thấy sắc mặt hắn bỗng vô cớ tái nhợt, cho nên không khỏi lo lắng hỏi: “Yến Thu Bạch sư huynh, có phải khi quạt xếp của huynh chở quá nhiều người sẽ trở thành gánh nặng của huynh không?”
Lẽ nào quạt xếp cảm thấy nàng nặng? Thời Lưu hơi bất an suy nghĩ.
Yến Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua một cái là biết tiểu cô nương này đang suy nghĩ điều gì: “Không phải do muội, là do ta hơi mất tập trung.”
“Vậy à.”
Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, nàng cúi đầu, sờ mép của quạt xếp: “Có điều, chiếc quạt này ngồi lên thật mềm, có lẽ điều khiến nó khá vất vả.”
Thiếu nữ cúi đầu, quả lựu nhỏ trên cổ tay khẽ sáng lên.
Chỉ là nàng không chú ý tới, theo động tác vuốt ve của nàng, khuôn mặt tuấn tú của thanh niên bên cạnh hơi sững sờ, sau đó vành tai trắng như ngọc hơi hơi đỏ lên.
Yến Thu Bạch giơ tay lên, muốn nói lại thôi.
Pháp bảo bổn mệnh linh cảm tương thông với tu giả, như vậy mới có thể tùy theo lòng mình mà sử dụng, mặc dù những ngón tay mềm mại của tiểu cô nương đang vuốt ve quạt giấy, nhưng xúc cảm này lại khiến hắn khó mà quên được.
Bởi vậy, giữa các tu giả, rất hiếm khi chạm vào pháp bảo bổn mệnh của nhau.
Nhưng tiểu cô nương trước mặt này hiển nhiên không biết —— Người không biết không đáng trách, vạch trần sẽ chỉ khiến hai người xấu hổ.
Hiếm khi Yến Thu Bạch đụng phải một vấn đề nan giải, nhẫn nhịn một lát cũng không thể nói ra.
May thay, Thời Lưu chỉ cảm nhận sự thần kỳ của pháp bảo này hai lần, sau đó quay lại với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Nếu ta cũng có thể tự ngự vật thì tốt rồi.”
“Có thể ngự vật phi hành là một trong những dấu hiệu tiến vào Thiên Cảnh.” Yến Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Thời Lưu, “Với tốc độ tiến cảnh của sư muội, rất nhanh muội sẽ có thể ngự vật phi hành.”
Tưởng tượng đến khả năng có thể ngự vật phi hành, Thời Lưu rất mong đợi: “Từ Địa Cảnh đến Thiên Cảnh, tu giả có thể từ dưới đất bay lên trời —— Đây là cách xác định các cảnh giới sao?”
Yến Thu Bạch hơi suy tư, sau đó mỉm cười: “Cũng có lý.”
“Vậy ta nhất định phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng vào Thiên Cảnh.” Thời Lưu kiên định nghĩ.
Như vậy, sau này nàng không cần bị Phong Nghiệp tóm lấy gáy như một con mèo, bay tới bay lui nữa.
Nghĩ đến Phong Nghiệp, Thời Lưu lại nghĩ đến cảnh tượng trong gương Tiền Trần, ánh mắt của nàng dần ảm đạm.
Sau đó thiếu nữ lắc đầu, cố gắng rũ bỏ tạp niệm, quay sang hỏi Yến Thu Bạch: “Sư huynh, tu giả Thiên Cảnh có thể ngự vật phi hành, vậy có phải Hóa Cảnh không cần ngự vật, có thể tự bay lên, thậm chí còn có thể… ừm, xách theo người khác bay theo?”
“Hóa Cảnh, còn được gọi là Tạo Hóa Cảnh, chính là dung hợp thân thể với tạo hóa.
Tới cảnh giới này, thiên địa linh khí nối liền thông suốt với cơ thể, tất nhiên không cần dùng pháp bảo để phi hành.”
Ánh mắt của Thời Lưu hơi sáng lên: “Vậy có thể dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong nháy mắt không?”
“Tạo Hóa đỉnh phong, có thể.” Nói xong, Yến Thu Bạch trầm ngâm nhìn Thời Lưu, “Nhưng dẫn theo người khác thì chắc chắn không dễ dàng gì.
Thập Lục sư muội từng gặp tu giả lợi hại như vậy sao?”
Trong lòng Thời Lưu căng thẳng, nhưng trên mặt chỉ có ý cười: “Ta đọc trong sách của Phàm giới.
Bên trong ấy nói, sư huynh cũng lợi hại như vậy.”
Yến Thu Bạch hơi giật mình, lập tức bật cười: “Ta chưa vào Tạo Hóa.
Ngày mai khi muội chính thức bái sư, trưởng bối của tông môn sẽ ban thưởng cho muội pháp bảo thích hợp để tu luyện, đến lúc đó, muội có thể tự mình trải nghiệm.”
Thời Lưu gật đầu: “Đa tạ sư huynh đã chỉ giáo.”
“Sư muội khách sáo.”
Quạt xếp chở hai người, lao vào trong mây mù.
Dưới ánh trăng.
Sơn Ngoại Sơn.
Sơn Ngoại Sơn là nơi ít được coi trọng nhất Huyền Môn, đệ tử ở nơi đây được gọi là đệ tử ngoại sơn, bọn họ không có sư phụ trực tiếp, mà chỉ có các trưởng lão phụ thuộc và các đệ tử thân truyền thường xuyên đến giảng dạy.
So với các đỉnh núi bên trong tông môn, Sơn Ngoại Sơn là nơi có linh khí mỏng manh nhất.
Đương nhiên, nó vẫn dồi dào hơn nhân gian phàm trần gấp mấy lần.
Tóm lại, ưu điểm duy nhất của cha không thương mẹ không yêu đó chính là vùng núi rộng rãi thưa thớt người, có rất nhiều nhà tranh phòng