Trong ba hơi thở đầu tiên, Phong Nghiệp đã nghĩ rằng mình nghe lầm.
Mãi cho đến khi ánh mắt an tĩnh và chất chứa hy vọng của Thời Lưu kéo hắn trở về thực tại ——
Nàng thật sự muốn sờ sáo ngọc của hắn.
Xác định yêu cầu đại nghịch bất đạo này, Phong Nghiệp giơ sáo ngọc lên, không hề khách sáo gõ lên trán của thiếu nữ.
“Ngươi, muốn, chết, sao.”
Thời Lưu xoa xoa nơi vừa bị gõ vào, Phong Nghiệp rất hung dữ, nhưng lại không hề dùng lực, giữa mi tâm chỉ hơi lành lạnh, dường như là do chất liệu đặc biệt của sáo ngọc.
“Không muốn.” Thời Lưu vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng che trán, đôi mắt đen láy ngước nhìn hắn, “Sờ một chút cũng không được sao?”
Phong Nghiệp càng lạnh hơn: “Chết cũng đừng hòng.”
“...Keo kiệt.” Thời Lưu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“?”
Ma vừa định rời đi thì chợt dừng lại, hàng mi dài đổ bóng xuống: “Sau khi tiến vào Huyền Môn, dường như lá gan của ngươi lớn hơn rồi nhỉ?”
Thời Lưu mím môi, chột dạ chuyển tầm mắt.
Bên trong gương Tiền Trần, nàng bị hình chiếu của ma “đuổi giết” nhiều giờ liền, hiện tại ra ngoài đối diện với ma hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng lại hoàn toàn không có tính uy hiếp, nàng không khỏi thoải mái hơn rất nhiều.
Phong Nghiệp nghiêng người: “Sao đột nhiên lại có hứng thú với pháp bảo?”
“Hôm nay, trên đường đưa ta về, sư huynh đã nói cho ta nghe về nội dung liên quan đến pháp bảo bổn mệnh trong quá trình tu luyện, ta cảm thấy rất lợi hại, nhưng ta vẫn chưa có pháp bảo của riêng mình, nên chỉ có thể…”
Ánh mắt của Thời Lưu lướt qua sáo ngọc.
Phong Nghiệp khẽ nheo mắt lại: “Hắn không nói cho ngươi biết, pháp bảo bổn mệnh có thể cộng cảm với chủ nhân sao?”
“Cộng cảm?” Thời Lưu khó hiểu ngoảnh đầu lại, “Là sao?”
“Có nghĩa là không thể để người khác chạm vào.”
Thời Lưu hơi ngơ ngác, lại thêm chút bối rối: “Lúc chạng vạng ta đã sờ cây quạt của Yến Thu Bạch sư huynh, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Phong Nghiệp: “......”
Phong Nghiệp: “?”
Độ ấm trong phòng chẳng hiểu sao lại tụt xuống.
Thời Lưu lạnh tới mức hoàn hồn lại, vừa định nhìn Phong Nghiệp thì một ống sáo xanh biếc chợt ló ra trước mắt nàng — Nó được điểm xuyết bởi một chiếc lá trong suốt, lơ lửng bay trước người nàng.
Thời Lưu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Ta có thể chạm vào hả?”
Ma nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Tối nay, ôm ngủ.
Không được buông ra.”
“......” Thời Lưu mờ mịt, “?”
Nói xong, ma không giải thích gì thêm, cũng không cho Thời Lưu thời gian để phản ứng lại, bóng dáng của hắn nhoáng lên, biến mất ngay tại chỗ.
Thời Lưu vội vàng ôm ống sáo sắp rơi xuống vào lòng.
Một chút mát lạnh, rắn chắc, cảm giác như không phải ngọc cũng chẳng phải đá, từ từ truyền vào người.
Mãi cho đến khi chạm vào nó, Thời Lưu mới ngửi được một mùi hương nhàn nhạt như từng quen biết trên thân sáo.
Thanh chính, thuần túy, đạm bạc, tinh khiết cách xa, mát lòng mát dạ.
Thời Lưu vốn cảm thấy hơi thẹn thùng khi ôm nó ngủ, nhưng bây giờ lại thích đến mức không muốn buông tay, cho nên ngay cả khi nàng dùng vòng tay quả lựu để luyện tập cất giữ chiếc bình màu đen thì cũng không buông nó ra.
Khi đã luyện tập thành thạo, nàng vui vẻ ôm ống sáo chui vào trong chăn.
Mùi hương thanh chính thoang thoảng quấn quanh nàng, ý thức của Thời Lưu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Sương mù dày đặc, tựa như một giấc mộng khổng lồ không thể thoát khỏi.
Thời Lưu ôm ống sáo đi trong sương mù.
Nàng không thể xác định được phương hướng, vừa ngỡ ngàng vừa lo lắng đi vòng quanh, nhưng lại không thể nào nhìn thấy khung cảnh bên ngoài lớp sương mù.
Thời Lưu nhíu mày dừng lại.
Nàng đứng tại chỗ suy tư thật lâu, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, theo bản năng ôm chặt ống sáo trong ngực, mặc kệ tất thảy chạy về phía trước ——
“Ùng ục.”
Thời Lưu không nghĩ rằng mình đâm đầu vào sương mù, nhưng cuối cùng lại ngoi đầu lên từ mặt nước.
Có chút trở tay không kịp, nàng bị sặc mấy ngụm nước liền.
Nhưng cuối cùng vẫn thoát ra được.
Nghĩ như vậy, Thời Lưu bắt đầu cẩn thận cảnh giác quan sát xung quanh.
Dường như nàng đang ở trong một ao nước rất nhỏ, hình dạng không đều nhau, cong cong uốn lượn như một vỏ sò trên bãi biển.
Nhưng nước ao rất sâu cũng rất trong.
Từ trên mặt nước nhìn xuống, có thể trông thấy ánh sáng dịu dàng dưới đáy ao, tựa như có tinh thể bảy màu sặc sỡ ẩn giấu bên dưới, khúc xạ ánh sáng lăn tăn.
Thời Lưu vốn định lặn xuống nước để nhìn, nhưng bất chợt dừng lại ——
Bởi vì nàng chợt nhận ra, khi nhìn vào trong nước, nàng không thấy thân thể của chính mình!
Thời Lưu sợ hãi, luống cuống giơ tay lên.
Sau đó, nàng nhìn thấy bản thân trong suốt ——
Dưới ánh sáng thánh khiết sáng ngời, nàng có thể nhìn thấy đường nét của năm ngón tay mảnh khảnh, nhưng lại có thể nhìn xuyên qua chúng, không hề có vật cản trông thấy những cột ngọc uy nghiêm của cung điện rộng lớn bên ngoài ao.
Thời Lưu hơi ngơ ngác.
Nàng biến thành một… tiểu thủy yêu trong suốt rồi hả?
Rốt cuộc đây là đâu? Sao nàng lại ở đây? Sao cơ thể của nàng lại biến thành như thế này?
Ý thức của Thời Lưu choáng váng với rất nhiều câu hỏi trong đầu, nàng không thể hiểu được, nên đành phải bỏ tay xuống, xoay tròn trong nước, cẩn thận quan sát cảnh tượng bên ngoài ao.
Chiếc ao bất quy tắc này rất thần kỳ, nó không nằm ở ngoài trời trong sân mà là ở ngay trong một đại điện nguy nga tráng lệ.
Trần nhà của đại điện cao đến đáng kinh ngạc, vượt xa tầm với của con người, Thời Lưu ngước nhìn lên, chỉ cảm thấy những lỗ hổng trên trần nhà giống như đá vụn tinh tú rải xuống trong đêm tối.
Càng nhìn càng cảm thấy như rơi xuống vực sâu, hoa mắt chóng mặt.
Thời Lưu đành phải dời tầm mắt đi.
Bên trong tòa đại điện này dường như chỉ có hai màu sắc.
Một là màu trắng có ở mọi nơi mọi chỗ, trắng đến mức vô cùng thánh khiết, không dính bụi trần, tất cả trụ hành lang, vách tượng tạo vật, dường như tất cả đều là màu trắng.
Màu còn lại chính là màu vàng nhạt.
Có rất nhiều đường nét đậm nhạt màu vàng khác nhau ở trên hoặc dưới cột trụ, hoặc các hoa văn chạm khắc trang trí trên tường.
Càng nhìn Thời Lưu càng cảm thấy kỳ lạ ——
Không rõ nguyên nhân, nhưng nàng cảm thấy nơi này không giống nhân gian phàm trần khói lửa.
Nghĩ đến đây, Thời Lưu nép mình trong ao, không nhúc nhích kiên nhẫn chờ đợi.
Ước chừng chờ được một nén nhang, trong đại điện vẫn vắng lặng yên tĩnh, phảng phất như không có tiếng người.
Thời Lưu yên tâm.
Trên nền ngọc thạch bằng phẳng nhẵn bóng, từ từ xuất hiện một vết nước nho nhỏ, tựa như một dấu tay bé xíu.
——
Tiểu thủy yêu trong suốt cẩn thận, lặng lẽ từ từ bò ra khỏi ao.
Cho đến khi cả người rời khỏi ao, Thời Lưu mới cảnh giác đứng bên cạnh ao, chờ đợi một chút, ước chừng nước nhỏ giọt trên người gần khô hết, nhưng vẫn không cảm thấy khó chịu, khó hít thở như cá rời nước, lúc này Thời Lưu mới buông chút lo lắng cuối cùng xuống.
Nàng ngoảnh đầu quan sát.
Sau đó lại càng hoảng sợ.
Đằng sau dẫn đến bên ngoài đại điện.
Đó là một cửa điện rộng mở, nói chính xác hơn nó không có cửa, chỉ có những trụ ngọc đồ sộ cao ngất chống đỡ phần cuối của đại điện, sừng sững giữa biển mây.
Ngoài điện, một con đường dài được lát bằng ngọc thạch dẫn tới sương mù vô tận phía xa xăm.
Chẳng biết vầng thái dương nấp ở nơi nào đó khiến cả biển mây được phủ bởi màu đỏ vàng, hào quang cuồn cuộn khiến mây đùn bốc hơi, tựa như hỏa diễm có thể nuốt chửng mọi thứ nếu bất cẩn chạm phải.
Ngay lập tức Thời Lưu từ bỏ ý định ra ngoài để xem.
Biến thành tiểu thủy yêu đã rất thảm rồi, nàng không muốn biến thành tiểu thủy yêu bị phơi khô.
Như vậy nhất định càng thảm hơn.
||||| Truyện đề cử: Oan Gia "Thối" (Đẻ Thuê Cho Tổng Tài) |||||
Cho nên nàng chỉ có thể đi vào bên trong đại điện.
Thời Lưu thay đổi phương hướng, sau đó nhìn thấy một tấm bình phong lớn