Quyển 4: Tử Thần Động Thế
“Lẽ phải mà người đời chưa từng cho chàng, ta muốn cho chàng.”
“Dẫu cho sức cùng lực kiệt.”
— Thời Lưu.
******
Thời Lưu mơ một giấc mơ.
Cảnh tượng trong mơ có vẻ rất quen thuộc.
Đó là một vùng hoang vu, nơi huyết sắc kéo dài đến tận chân trời, phóng tầm mắt ra xa có thể trông thấy vô số xương trắng và máu thịt be bét, thi cốt chất đống như thác nước đổ xuống vực sâu biển rộng, rậm rạp phủ kín toàn bộ mặt đất.
Trời cao rơi lệ, cơn mưa kim sắc đổ xuống từ bầu trời vô tận màu đỏ máu.
Trong mưa, thần minh hấp hối khuỵu gối xuống.
Hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua cơ thể của hắn.
Một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc trong giấc mơ vang lên, Thời Lưu nhớ đó là giọng của tiểu lưu ly yêu.
Chỉ là trong giấc mơ này, nó không còn là giọng trẻ con ngây thơ đơn thuần nữa, nó rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh ấy tựa như nhuốm màu bi thương và chết lặng.
“Ngày ấy, chàng thần vẫn.”
“Một cơn mưa máu kim sắc đổ xuống khắp thế gian.”
“Muôn dân trăm họ mà chàng từng che chở, mỗi người cầm một cái bát, van cầu một giọt trường sinh huyết lộ.”
“Bọn họ nói chàng là chủ nhân của U Minh, là chí ác của Tam Giới, đáng lẽ nên chết từ lâu rồi.
Bọn họ nói một giọt máu Hỗn Độn tương đương với trăm năm tuổi thọ, trường thọ không bệnh tật.
Bọn họ nói dù sao chàng cũng đã chết rồi, cần gì phải chấp niệm với chân tướng lẽ phải.
Bọn họ nói giết một người có thể cứu được nghìn vạn người, cớ sao lại không làm?”
“Vị thần vô thượng không nhiễm bụi trần ngự trị Trung Thiên Đế Cung của ta đã chết trong bùn lầy nhơ nhuốc tại nhân gian, chết trong tay chúng sinh mà chàng từng chấp nhận hoen ố cả thần hồn lẫn thanh danh cũng phải bảo vệ đến cùng.”
“Moi tim róc xương, máu thịt đầm đìa.”
“Ta tìm khắp chiến trường, lại chẳng thể tìm được nửa phần hài cốt của chàng.”
“Ta căm hận — Tất nhiên ta rất căm hận! Cho dù có người che giấu, nhưng tại sao lại chẳng có ai đứng ra chất vấn kim sắc huyết vũ phủ đầy trời kia! Khi đứa bé hỏi đó là máu của ai, tại sao mẹ của nó lại bịt miệng của nó lại!? Giết một người cứu được nghìn vạn người, nhưng những người mà chàng từng cứu giúp nào chỉ có nghìn nghìn vạn vạn?!”
“......”
“Ta hận bản thân ta yếu ớt chỉ có thể mặc cho kẻ khác lấn lướt, ta hận bản thân ta vô dụng.”
“Ta bảo vệ sợi thần hồn cuối cùng của chàng, nhảy xuống U Minh Thiên Giản, nơi chàng trấn áp vô số thiên ma vực ngoại.”
“Ta thà bị vạn ma ăn tươi nuốt sống, cũng muốn chàng trở lại thế gian.”
“Lưu Ly Thạch Tâm thành yêu, tự sát chuyển thế, hóa thành Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm có thể giúp một người thành tiên ngay tức thì.
Nhưng bọn họ không bao giờ biết rằng, một khi Lưu Ly Thạch Tâm tự sát, hỗn độn sẽ xóa sạch mọi ký ức liên quan đến ta!”
“Ta liên kết hồn niệm của ta với chàng, ngày mà chàng tỉnh lại từ U Minh Thiên Giản chính là ngày Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm giáng sinh trên cõi đời.”
“Dẫu cho nghìn năm hay vạn năm, ta vẫn sẽ luôn hiến dâng trái tim của mình, để đưa thần minh của ta trở về.”
—
Cuối cùng, sương mù tiêu tán.
Một mình Thời Lưu tỉnh lại trong đại điện tĩnh lặng.
Những giọt nước mắt chảy xuống trong giấc mơ đã khô cạn từ lâu.
Nàng ngồi ở góc tường, lặng lẽ thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Đoạn Tương Tư bên cạnh nàng kêu lên vù vù, nàng vuốt ve nó, sau đó chợt nhớ tới những lần Phong Nghiệp vuốt ve ống sáo ngọc bích.
Thảo nào…
Thảo nào.
Hắn nói, “Tam giới phụ ta, tất cả đáng chết.”
Nàng chỉ cho rằng, ma nói xằng nói bậy.
Giờ đây mới biết, mỗi chữ như huyết lệ, mỗi chữ như tru diệt.
Vạn năm trước, khi những tiên môn nọ bao vây diệt trừ chí ác, đại đa số mọi người có lẽ không biết rõ sự thật, có lẽ bọn họ đã từng do dự khi hắn chết, tiên nhân cốt hóa thành tiên bảo truyền lại cho thế gian, có lẽ liệt tổ của những tiên môn nọ đều giữ kín như bưng, không muốn nhắc tới ——
Nhưng cho dù tất cả có phải như thế hay không…
Chung quy, Tam giới vẫn nợ hắn, khiến ác danh của chủ nhân U Minh, Phong Đô, truyền lại đến tận ngày hôm nay.
“.......”
Thời Lưu cụp mắt xuống, cầm kiếm, đứng lên.
Nàng bước ra khỏi đại điện, bước xuống thềm đá, nàng trông thấy Tinh Đài đã không còn nữa, một kiếm Vấn Thiên san bằng cả ngọn núi, Lận sư mềm lòng, cho dù đỉnh núi bị san bằng nhưng dưới Vấn Thiên Kiếm không hề có bất cứ một oan hồn nào.
Song, tiên môn lại không hề nhân từ, thế nên trên đỉnh núi bị san bằng, xác người chất đầy đất, máu chảy khắp mọi nơi.
Bên ngoài Huyền Môn vẫn còn đang bị vây đánh, chấp sự và các đệ tử trong núi đang khiêng các thi thể, vẻ mặt đầy thê lương.
Thời Lưu cầm Đoạn Tương Tư, thờ ơ lướt qua bọn họ.
Yến Thu Bạch không chết, Thời Ly không chết, thế là đủ rồi.
Kiếm của nàng quá ngắn, không thể bảo vệ muôn dân.
Nếu nàng mềm lòng, sẽ không thể bảo vệ người về.
——
Mùng chín tháng bảy, đại kiếp nạn của Huyền Môn.
Lận Thanh Hà bảo vệ Huyền Môn suốt mấy nghìn năm đã biến mất, là phi tiên, hay là vũ hóa, chẳng ai quan tâm cả, giữa dòng thời gian sa sút suy tàn của hàng nghìn hàng vạn tiên môn, Phàm giới chỉ quan tâm đến một điều ——
Các môn trụ bảo vệ Huyền Môn đã sụp đổ chỉ trong một đêm, đệ nhất nhân dưới Thiên Môn không còn nữa.
Vậy nên, có thể giết vào tông môn.
Mười người không đủ thì hai mươi người, hai mươi người không đủ thì ba mươi người… Dù các đệ tử của Huyền Môn có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể lấy một đánh mười, cuối cùng cũng sẽ không ngăn nổi biển người lên tới hàng nghìn hàng vạn của các tiên môn.
Ngày xưa có thể diệt thần, ngày nay có thể diệt Huyền Môn.
Mấy nghìn năm chuyên quyền độc đoán, một môn dẫn đầu nghìn môn phục tùng, diệt trừ Thiên Diễn Tông mà không mà hỏi thiên hạ.
Từng cái, từng cái một, tội của Huyền Môn rõ rành rành.
May thay, nền tảng của Huyền Môn vững chắc suốt mấy nghìn năm, cho dù ban đầu mọi người bối rối vì Lận Thanh Hà tạ thế, nhưng cũng không vì bị các tiên môn vây công mà tức giận tự loạn.
Đại trận của Huyền Môn dễ thủ khó công, vạn dặm núi xanh, đỉnh đỉnh như kiếm không phải thứ mà thiên hạ có thể xem thường.
Sau hai ngày đêm chiến đấu ác liệt, cuối cùng cũng đã đánh lui liên minh tiên môn.
Cái giá phải trả là số thương vong của trưởng lão các đỉnh và các đệ tử cao chưa từng có kể từ sau nhất kiếm định thiên hạ của tiểu sư thúc tổ mấy nghìn năm trước, thậm chí bọn họ còn mất đi một vị thái thượng trưởng lão, mãi cho đến khi trận chiến kết thúc với thắng lợi của Huyền Môn.
Hôm sau.
Bên trong Trưởng Lão Đường, bốn phía vắng vẻ, vắng lặng đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Trong đại điện, từ chưởng môn Yến Quy Nhất cho đến các vị trưởng lão, sắc mặt ai nấy đều lạnh như sương.
Bởi vì mọi người ở đây đều biết rõ, so với việc tổn thất đệ tử, danh tiếng tiên môn nhất kiếm định thiên hạ lung lay sắp sụp đổ, mới là chuyện đáng sợ nhất.
Khi tấm hoành phi chữ vàng ngự trị trên cao, người người đều cung phụng và quỳ bái.
Nhưng nếu sau này nó ngã xuống bùn lầy, thanh danh bại hoại, những kẻ đã từng dối lòng sùng bái, có ai không giẫm lên nó một đạp, nhổ xuống nó một bãi nước bọt đâu?
Huyền Môn suy tàn, nhưng đã từng độc chiếm vô số chí bảo truyền thừa suốt mấy nghìn năm của người tu hành —— Đây mới là tai họa lớn nhất của Huyền Môn.
“Các vị trưởng lão, mọi người thấy sau này như thế nào đây?” Yến Quy Nhất không còn mỉm cười nữa, vẻ mặt của ông nặng nề ngồi trên chủ vị.
Ông là người sớm nhất biết về đại nạn giáng xuống của Lận Thanh Hà, cũng chính vì thế nên ông rất nóng lòng bồi dưỡng Yến Thu Bạch và Thời Ly, thậm chí là Thời Lưu sau này, khiến bọn họ nổi danh khắp thiên hạ, sau đó dùng bọn họ để che giấu khuyết điểm khổng lồ của hai thế hệ trước.
Thế nhưng, tất cả đã quá muộn.
Nếu Huyền Môn sụp đổ trong tay của ông, cho dù chết chín lần, ông cũng không có mặt mũi đi gặp