Tác giả: Chước Nhiễm
Thitkhocaichua
"Tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi." Eno nghiêm túc hướng Việt Sạn nói.
Cậu đã nghĩ, hiện tại bản thân dùng đặc quyền đặc xá, để đổi lấy cơ hội làm quen với Chủ tịch quốc hội Đế quốc tương lai, cuộc buôn bán này quá lời rồi.
Việt Sạn không khỏi nhíu mày, không nói gì nữa, mà nghiêm đầu xem phản ứng của Tạ Thanh Nhiên.
Tạ Thanh Nhiên nghe xong, trong mắt lại không lấy chút bất ngờ, vẫn bộ dạng trầm tĩnh như lúc ban đầu, sau một lúc mới lên tiếng.
"Điều kiện là gì?"
Thanh âm của hắn không mang theo chút nào hi vọng, giống như hiện tại trong mắt hắn đã không còn chút nào ánh sáng công lí.
Eno có chút ngơ ngác, không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể thuận lợi đến như vậy.
Việt Sạn lại khẽ nhíu mày, cảm thấy người nam nhân này có lẽ khó khống chế, tiểu hoàng tử nghĩ cái gì liền muốn cái đó, người nào cũng muốn mượn sức.
Eno rất nhanh hoàn hồn, mỉm cười lên tiếng: "Quả thật có một yêu cầu cần cậu hỗ trợ, tôi gần đây đang điều tra Tông gia..."
Tạ Thanh Nhiên vẫn luôn biết, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, cho dù có cũng chưa tới lượt mình.
Ông trời luôn bạc đãi hẵn, dù vài lần có bố thí một chút thương hại, cũng rất nhanh bắt hắn phải trả giá đại giới.
Cho nên, khi nghe những lời nói mê hoặc của tiểu hoàng tử, nội tâm hắn không hề dao động, thậm chí còn cười lạnh mà nghĩ: Những người quyền quý này còn đang định chơi trò gì?
Nhưng Tạ Thanh Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, điều kiện của tiểu hoàng tử lại là....!để hắn hỗ trợ điều tra đối phó Tông gia?
"Tông gia khá khó đối phó nha." Giống như nhìn ra suy nghĩ của Tạ Thanh Nhiên, Eno vô cùng nghiêm túc mà nói.
Tạ Thanh Nhiên đương nhiên biết Tông gia khó đối phó, nhưng nếu thật sự hắn có thể đi ra ngoài, dù tiểu hoàng tử không nói, hắn cũng phải tìm mọi cách vặn ngã cái Tông gia mặt người dạ thú đó.
Với hắn mà nói, điều kiện của tiểu hoàng tử không tính là gì cả.
"Chỉ có vậy thôi?" hắn hơi nhíu mày hỏi lại.
"Chỉ có như vậy." Eno mỉm cười, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
[Đương nhiên không chỉ có vậy, chờ khi cậu lên làm Chủ tịch quốc hội, tôi còn muốn dựa vào cậu avf Hỗ Dật Trần giúp tôi đối phó Việt Sạn nha~]
Vừa nghĩ xong, thì đầu đã bị gõ một cái.
Eno vè mặt ngơ ngác, tay che lại đầu nhìn về phía kẻ vừa hành hung mình.
Việt Sạn bên này mặt vẫn bình thản, nói: "Trên đầu điện hạ có con muỗi."
Eno: "????"
[Việt Sạn càng ngày càng dám làm càn! Mình giống đứa thiểu năng trí tuệ? Nên mới tin cái lời này của hắn?]
Tạ Thanh Nhiên sắc mặt cổ quái mà nhìn về phía họ.
Hắn biết hai người ngồi trước mặt mình, một là thiếu tướng, một là hoàng tử, thân phận cả hai đều không tầm thường.
Nếu nói thật, thì đương nhiên thiếu tướng sẽ có thực quyền hơn, còn hoàng tử chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng theo sự quan sát nãy giờ của hắn, hắn cũng phát hiện ra, người có thể giúp hắn rời khỏi đây, lại chính là vị tiểu hoàng tử kia.
Không những như thế, Việt thiếu tướng...!hình như còn khá nghe lời tiểu hoàng tử.
Việt Sạn đương nhiên nhận ra Tạ Thanh Nhiên đang quan sát, nhưng cũng không ngăn cản.
Hắn muốn cho đối phương ý thức được, chính là tiểu hoàng tử là người cho mình cơ hội để bước ra khỏi đây!
Còn có, tiểu hoàng tử được Việt Sạn hắn che chở, Tạ Thanh Nhiên tốt nhất là đừng sinh ra cái tâm tư gì không nên có.
Ám chỉ xong, Việt Sạn liền lên tiếng.
"Những lời điẹn hạ đã nói, nếu ngươi đã suy xét rõ ràng và có thể tiếp thu thì đêm nay ngươi có thể rời khỏi nơi này." Hắn nhìn Tạ Thanh Nhiên, ánh mắt mang theo uy hiếp.
[nhanh vậy sao?]
Eno vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Việt Sạn,trong lòng có chút không tin mà nghĩ---
[lệnh đặc xá ban ra, lại phải thông qua xét duyệt, ít nhất là mất hai ngày...]
Việt Sạn cho cậu ánh mắt trấn an, sau đó nhìn về phía Tạ Thanh Nhiên nói: "Bất qua sau khi ra ngoài, ngươi cũng phải bảo đảm.
Giúp điện hạ làm việc, còn phải tận trung với điện hạ, không thể lợi dụng, thương tổn ngài, nếu không...]
Câu tiếp theo hắn cố tình không nói, nhưng ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.
Eno không khỏi nhìn qua Việt Sạn, trong lòng lại lần nữa thầm nghĩ---
[Việt Sạn lúc nghiêm túc quả thật hung dữ, đúng là kẻ hắc hóa trong phòng tối mà.
Cũng may hắn hung dữ với Tạ Thanh Nhiên, vậy là sau này Tạ Thanh Nhiên cũng không hợp tác với hắn nữa.]
[Như thế lại càng tốt, hai người hắc hóa cùng lao vào đánh nhau.
Vừa diệt được hai vừa...]
Việt Sạn lại vô cùng bình tĩnh nâng tay.
Eno như phản xạ có điều kiện mà dùng hai tay che lại đầu chính mình.
[Dụ gì vậy nè, sao mỗi lầntrong lòng mình đang nghĩ thì cái tên này luôn muốn đánh đầu mình thế? Thằng cha này có thuật đọc tâm ư?]
Ai ngờ lần này Việt Sạn lại tự xoa tay chính mình, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Tê tay."
Eno: "...!"
[ Tay hắn đúng là nhiều bệnh mà, nhất định mình sẽ tìm thời cơ cắt rớt luôn cái tay đó, chư mắc công sau này hắn lại nắm đuôi mình.]
[Mà không đúng, tại sao mình lại phản xạ có điều kiện khi tay hắn giơ lên thế này?]
Việt Sạn thật ra muốn nhìn xem, cái đuôi của tiểu hoàng tử ở chỗ nào.
Nếu mà thật sự có...
Chỉ cần tưởng tượng đến tiểu hoàng tử có cái đuôi lông xù xù, Việt Sạn bỗng nhiên cảm thấy...!Tay có chút ngứa, thật muốn sờ thử.
Bất quá trước mắt đây không phải thời điểm để nghĩ mấy chuyện này, hắn ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng khôi phục biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía Tạ Thanh Nhiên hỏi: "Vậy nên, sự lựa chọn của người là?"
Tạ Thanh Nhiên vẫn như cũ trầm mặc, tầm mắt nhìn về phía Việt Sạn cùng Eno mang theo chút băn khoăn, sau đó lại dừng trên người tiểu hoàng tử.
Eno thấy vậy liền nở nụ cười thân thiện.
Tạ Thanh Nhiên nhanh chóng dời đi tầm mắt, trong lòng yên lặng mà đánh giá: Có chút thiên chân, ngốc bạch ngọt,là một tiểu hoàng tử không rành thế sự.
Bất quá ngốc bạch ngọt cái cái phước của ngốc bạch ngọt, nếu người đưa ra điều kiện kia chính là Việt Sạn, nhất định hắn sẽ cảnh giác.
Nhưng nếu là vị tiểu hoàng tử này...
Sau một lúc trầm mặc suy nghĩ, cuối cùng Tạ Thanh Nhiên cũng lên tiếng, ánh mắt dừng trên hai người ngồi trước mặt, "Tôi đáp ứng!"
Eno nghe vậy, không khỏi thở phào một hơi, cao hứng nói: "Vậy tôi liền ra lệnh đặc xá..."
"Không cần." Việt Sạn bỗng nhiên ngăn lại, nói: "Có thế phóng thích trước để chữa bệnh, chờ xử lý xong Tông gia, chuyện phạm tội của hắn cũng không còn quan trọng.
Con cái hoàng thất có đặc quyền ân xá, đã là chuyện bị quốc dân lên án từ lâu.
Nếu hiện tại tiểu hoàng tử sử dụng cái quyền, đặc biệt là thời điểm nhạy cảm này, nhất định sẽ bị Tông gia nắm lấy cơ hôi.
Sau đó kích động dư luận công kích.
Việt Sạn lại không hy vọng tiểu hoàng tử của mình bị công kích, mà nguyên nhân lại chính là Tạ Thanh Nhiên.
Bất quá hắn cũng ý thức được một chuyện, chính là không biết từ lúc nào mọi chuyện hắn đều ưu tiên suy nghĩ trước cho vị tiểu hoàng tử.
Eno nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, nói: "Nhưng mà...!cái kia không phải bệnh tình thật sự nghiêm trọng mới có thể phóng thích sao?"
Việt Sạn ngó xuống Tạ Thanh Nhiên một cái, đoạn nói: "Trùng hợp, hắn cũng mới vừa bị đánh."
Tạ Thanh Nhiên: "..."
Hắn có cảm giác vị Việt thiếu tướng này có địch ý vô cùng nặng với mình.
Eno nhìn Tạ Thanh Nhiên, lại nhìn sang Việt Sạn muốn nói lại thôi.
Vô cùng rõ ràng, thương tật của tạ Thanh Nhiên phần lớn đều là ngoài da, tuy nhìn nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi phải phóng thích để chữa trị.
Eno biết Việt Sạn là người có quyền cao nhất ở căn cứ này, nhưng cậu cũng biết, Việt Sạn là một người coi trọng kỉ luật, hiếm khi phá hư quy tắc.
Giống như đối với Hope và đám người Tông Minh, dù trong lòng có không thích, Việt Sạn cũng chưa từng tự mình