Lần đầu
Mười hai giờ trưa thứ bảy, trong một khách sạn nào đó ở Bắc Kinh, Hà Tri Hiểu ngồi dưới đất cùng Chu Hàn nhấm nháp đồ ngọt.
Đầu tiên chọn pudding xử trước, bên ngoài cốt bánh mềm mại bao phủ một lớp mousse, xắn ra, bên trong cốt bánh còn có kem vị vải, nuốt một miếng dư vị vô tận.
“Cái này ngon quá! Em muốn khóc.” Hà Tri Hiểu đút cho cậu một miếng, Chu Hàn ăn, cười tít mắt nhìn nó.
Hai người anh một miếng em một miếng chia sẻ hết chiếc pudding bé nhỏ, Hà Tri Hiểu thèm thuồng liếm khóe miệng, xoa tay chọn cái bánh tiếp theo.
Chu Hàn lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng Perrier, vặn nắp cho nó uống một ngụm, ngồi xuống trở lại, cậu ôm Hà Tri Hiểu đang ngồi quỳ lom lom nhìn bánh ngọt chảy nước miếng vào lòng.
“Đây là cái gì?” Nó hỏi.
Chu Hàn xem tên nhãn hiệu chocolate ở vị trí tương ứng trên giá đồ ngọt: “Ganache, hỗn hợp kem sữa béo và chocolate, ăn ngon không?”
“Hu hu hu như cắn vào một đám mây chocolate ấy!”
Nó nghiêng đầu nói với cậu, khóe miệng dính kem.
Chu Hàn hôn nó, Hà Tri Hiểu hoảng hốt đút cho cậu một miếng thật to.
Căng thẳng lên là bắt đầu nói lắm.
Nó vừa ăn vừa nói: “Mẹ em nói em suốt ngày chụp trường anh đăng lên trang cá nhân, bảo em là chỉ giỏi giả bộ mình học trường nổi tiếng!”
Chu Hàn vén tóc nó, hôn lên má nó: “Em là người nhà mà.”
“Hì hì, thật ra trường anh tốt mà, nhà ăn cũng ngon hơn nhà ăn bên em.”
Chu Hàn nắm tay nó đút cho nó ăn một miếng bánh ngọt.
“Hiểu Hiểu, hôn anh.”
Hà Tri Hiểu nuốt miếng bánh xuống nhanh chóng hôn phớt cậu, Chu Hàn còn nhanh nhạy hơn, ngậm miệng nó không buông.
Cậu mút nhẹ cánh môi nó, đầu lưỡi gõ mở răng nó, trói chặt cái lưỡi đang chùn bước của nó khuấy đảo.
Hà Tri Hiểu quá căng thẳng, Chu Hàn vuốt dọc sống lưng nó, vất vả mãi mới thả lỏng được, sờ lên bắp đùi lại co rụt.
“Đẹp quá, lần đầu tiên thấy em mặc váy anh đã muốn nói vậy rồi.” Cậu nói.
Hà Tri Hiểu nhắm mắt, rèm mi rung rung, chút ganache cuộn trong lớp bánh còn sót lại rớt xuống ngực nó.
“Đừng cử động.”
Chu Hàn cúi đầu cắn nhẹ, đút cho nó.
Hà Tri Hiểu cắn được một nửa, Chu Hàn nuốt nửa còn lại vào, tiếp tục cúi đầu liếm ngực nó.
Xấu hổ quá! Thế mà nó lại làm chuyện này thật! Bị bạn trai… liếm ngực.
Hà Tri Hiểu muốn nổ tung, cấp tốc đánh lạc hướng chú ý!
“Mẹ bảo em phải về trường sớm, em đã đồng ý rồi, buổi tối mẹ gọi đến em phải làm thế nào?”
“Chả làm thế nào hết, dù sao cũng bị anh bắt cóc mất rồi.”
Khuy áo cởi ra!
Hà Tri Hiểu nhắm tịt mắt: “À ừm ờm… em chụp hình trường anh đấy anh có muốn xem không?”
“Không muốn.”
Ai muốn xem phong cảnh, Chu Hàn chỉ muốn xem đôi gò bồng đảo tròn trịa và rãnh ngực bao trong áo lót màu hồng của nó thôi.
Chiếc bralette tôn lên rãnh ngực sâu hun hút, Chu Hàn có phản ứng.
Cậu nhẹ nhàng đáp tay lên ngực nó, hôn mắt nó.
“To quá, mềm quá, hôn cái có được không?” Cậu hỏi.
“Ừm…” Tri Hiểu xấu hổ muốn chết.
Không muốn nhìn cậu làm chuyện đó, Hà Tri Hiểu quay đầu nhìn chằm chằm đống bánh ngọt bên kia, định đoán xem cái kế tiếp vị gì, là hạnh nhân, hẳn là thơm lắm, ăn vào miệng sẽ chảy đầy… nước miếng, môi lưỡi ướt át của Chu Hàn làm ướt áo lót và ngực nó rồi!
Cúi đầu liếc trộm, núm vú đã dựng lên, như ẩn như hiện trong miệng cậu.
Cậu thật sự rất thích, còn thích hơn cả cái bánh ngọt nó ăn tiếp theo.
Khuy áo cuối cùng cởi ra.
Hà Tri Hiểu vô thức che cái bụng hơi phình ra vì ngồi của mình, ngại thật sự, lần đầu tiên trong đời hối hận mình đã ăn quá lắm.
Chu Hàn bật cười thành tiếng, hôn mặt nó.
Thôi thôi, đã yêu nhau rồi thì cần gì phải che, dù sao bé mỡ cũng phải ra mắt, người ta thấy sao cũng kệ đi! Hà Tri Hiểu buông tay, nhào qua hôn loạn cậu như dũng sĩ.
Hôn, ôm, Chu Hàn đưa tay cởi áo lót của nó.
Tạch! Hai bầu ngực không còn gì nương tựa, bắn ra ngoài.
Cảm giác trĩu nặng trỗi dậy, nó lại căng thẳng, không còn quần áo nữa rồi: “Em có thể ăn một cái nữa không? Muốn ăn cái kẹo đó.”
Chu Hàn hôn nó, cầm kẹo hạnh nhân nó mong đợi lại đút cho nó.
Hà Tri Hiểu gặm kẹo, Chu Hàn bế nó lên giường, trước mắt nó là trần nhà trắng tinh, dưới thân là tấm ga giường cotton Chu Hàn mang tới, đã giặt sạch, hãy còn thoang thoảng mùi nước giặt và mùi nắng sau phơi, Hà Tri Hiểu có ảo giác mình đang trên trời, trần như nhộng gối lên mây.
“Ưm… Anh muốn ăn không Chu Hàn? Bên trong… a… này là quả hạch… vụn quả hạch bọc đư… đường…”
“Có muốn nhìn anh không?”
Hà Tri Hiểu nhìn cậu, quần áo vẫn đầy đủ trên người, cậu bình tĩnh tự nhiên, Hà Tri Hiểu chớp chớp mắt, không phục, dựa vào đâu mà chỉ có mình nó thẹn thùng?
“Cởi giúp anh.”
“Không, anh tự đi… Em… Ngón tay em dính kẹo, bẩn.”
Chu Hàn ngậm lấy ngón cái nó liếm sạch.
Cậu kéo Hà Tri Hiểu dậy, Tri Hiểu cắn nửa cái kẹo, run rẩy cởi quần áo cậu, chỗ không nhìn đến nào đó đã cương cứng.
Trần trụi đối mặt nhau, Hà Tri Hiểu căn bản không dám nhìn nơi đó của cậu.
Chu Hàn nhét kẹo vào miệng nó, hình ảnh đôi môi đỏ mọng mút hết que kẹo làm thái dương cậu giật nảy.
Cậu ôm nó nằm xuống, bắt đầu hôn từ dái tai nó: “Không thoải mái phải nói ngay đấy.”
“Ừ…”
Dái tai, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng, rốn, hướng xuống, gốc đùi… Chu Hàn ghi nhớ phản ứng của nó, ôm siết cơ thể nóng lên đỏ ửng của nó.
“Anh đừng nhìn…” Nó khép đùi lại.
“Ngoan, đừng sợ.” Cậu tách chân nó ra, hôn lên.
Phải hình dung khoái cảm này như thế nào nhỉ, cậu chẳng hề dùng sức nhưng Hà Tri Hiểu lại như sắp kiệt lực, chìm đắm không nơi bấu víu.
Nó chỉ có thể nắm chặt ga giường, phập phồng khoái cảm theo thần kinh.
Chu Hàn hôn một lúc, nuốt trọn nước của nó, lại lên gặm ngực nó, ngón tay không ngừng gảy âm vật, tay còn lại kéo tay nó xuống: “Sờ anh.”
Nóng, cứng, Hà Tri Hiểu hoài nghi bình thường giấu vật này đi kiểu gì, rõ ràng là thịt là da mà sau khi cương lên lại như có côn gỗ hay khúc xương bên trong vậy, to, cứng, dài.
Hà Tri Hiểu hơi sợ, kinh hãi xộc lên óc, Chu Hàn vỗ về, ôm nó ngồi dậy, bộ phận sinh dục kề sát nhau, nó hoảng hốt rụt ra sau.
“Đừng sợ, để anh sờ em trước.”
Hôn sâu, ôm ghì, cơ thể xếp chồng, Chu Hàn nắm cậu nhỏ dịu dàng cạ giữa chân nó, ngón cái vân vê âm vật.
Hà Tri Hiểu run rẩy, rên rỉ, cậu kéo chân nó vòng quanh hông mình, ngọc hành như gậy