Quý Hạ ngây người, cúi đầu nhìn thấy một cái đuôi lông xù không biết chui ra từ đâu, lông màu cam trắng, cuốn quanh Quý Hạ như cuốn tất cả mọi thứ vào trong phạm vi của anh.
Đuôi mèo.
Màu lông mang lại cảm giác dìu dịu, nhìn qua đã biết được cô nuôi rất tốt, bóng loáng mượt mà.
Cái đuôi này nhô từ đâu ra nữa đây?
Quý Hạ chẳng biết làm sao, để mặc con mèo nhỏ trông cô đơn ấy cuộn cô lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Bạch đang ngả lên bả vai mình.
Chàng thanh niên đã nhắm hai mắt lại, lúc không nói chuyện khóe môi mím lại trông rất kiêu ngạo lạnh lùng, cực kỳ dọa người.
Nếu như bỏ qua cái đuôi không ngừng đong đưa tính hấp dẫn sự chú ý của Quý Hạ.
Tương phản rõ ràng.
Cuối cùng Quý Hạ không nhịn được vươn tay ra, cưng chiều vuốt tóc anh.
Anh không mở mắt ra nhưng vô thức cọ vào tay cô.
Quá mềm.
Quý Hạ cảm thấy trên mặt mình hơi nóng.
Cô cảm thấy mình lại bị con mèo nhỏ được sủng mà kiêu chọc ghẹo, cứ thế này thì sớm muộn gì cô cũng bị con mèo xảo quyệt này ăn mất thôi.
Giờ mới được bao lâu, đối với Quý Hạ vẫn luôn độc thân, đến tận khi gặp Vân Bạch thì thế này quá kích thích, không dám nghĩ đến...!Dù sao cũng phải kết hôn trước chứ?
Con mèo này sẽ không chỉ muốn ngủ rồi làm một con mèo cặn bã không muốn phụ trách đó chứ?
***
Ngày hôm sau, “con mèo cặn bã” chỉ một lòng muốn ngủ vác khuôn mặt ham học hỏi chủ động đến tìm Tống Nhược.
“Kết, kết hôn?”
Tống Nhược trợn tròn mắt, “Tôi, tôi không có ý định kết hôn, mặc dù cũng viết lên lịch rồi đấy nhưng, khụ...”
Cô ấy không ngại để Vân Bạch biết, dù sao Vân Bạch cũng được coi là người nhà chị Hạ, nhưng chuyện này anh biết rồi thì biết thế thôi, sao cứ nhất quyết phải lôi ra, cố ý nhắc đến vấn đề này chứ?!
Anh là kiểu thẳng nam gì đây?
Rốt cuộc anh theo đuổi chị Hạ của bọn tôi thế nào vậy?
Khụ..
Được rồi, cô ấy cảm thấy khả năng là khuôn mặt này thêm được không ít điểm.
“Chủ yếu là cậu hỏi tôi tại sao anh ta có thể thuận lợi kết hôn với tôi, tôi cũng không có gì để cho cậu tham khảo được, chi bằng cậu hỏi thẳng anh ta...”
Hai má Tống Nhược sắp bùng cháy lên rồi, “Nhưng mà tôi có thể cho ý kiến gì đó, con gái ấy à, chỉ có mấy yêu cầu đơn giản thế thôi, cậu có thật lòng không, cậu có giấu gạt cô ấy chuyện gì không, người yêu cũ thế nào...”
Vân Bạch ngồi trên cái ghế cạnh cô ấy, xòe tay ra đếm.
Thật lòng?
Thật lòng chứ, nếu không sẽ không đi ăn vạ.
Người cũ?
Anh không có người cũ, anh là một con mèo trong trắng thuần khiết.
Chuyện giấu diếm...
Cơ thể Vân Bạch run lên, giằng co.
“Trong mấy thứ đó thì cái nào tương đối quan trọng?”
“Đương nhiên là có chuyện giấu, hai người ở bên nhau thì quan trọng nhất là thẳng thắn, xử đối chân thành với nhau, không phải sao?”
Vân Bạch gục đầu xuống.
Đúng lúc ấy Quý Hạ đẩy cửa bước vào, thấy con mèo của mình ủ rũ, cúi gằm đầu xuống thì dở khóc dở cười.
“Sao thế Nhược Nhược, em bắt nạt Bạch Bạch nhà bọn chị hả?”
“Em đâu có, chị Hạ, chị đừng đổ oan cho em.”
Tống Nhược xua tay, nhìn cô một cái, ánh mắt đăm chiêu.
Cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, với phản ứng của Vân Bạch khi nghe cô ấy nói xong, thật ra có thể hiểu ra vấn đề rồi.
Vân Bạch có chuyện giấu chị Hạ?
Sau này Tống Nhược nói với Quý Hạ thì Quý Hạ cũng chỉ khoát tay một cái, tỏ ý cô biết hết rồi.
Thật ra Vân Bạch thể hiện rất rõ, anh không đơn giản chỉ là một con mèo bình thường.
Ai bảo anh đẹp như vậy, vì thế che giấu không phải vấn đề nguyên tắc, cô cũng không điều tra sâu.
Bây giờ cô cảm thấy con mèo này nhất quyết không chịu nói bí mật ra, có khả năng là chuyện anh có phải mèo hoang hay không.
Dù sao lúc cô quét dọn phòng còn nhìn thấy một cái điện thoại bị con mèo này giấu dưới giường, mặc dù cái đó chẳng nói lên điều gì, nhưng lúc này hành vi cố ý dối gạt cô thì cô có thể cảm nhận được.
“Được rồi, dù sao cũng là chuyện của