Nhưng mà giờ đây, Vân Bạch không kìm được mà tiến lại gần, tai nhọn mềm mại cọ vào mặt Quý Hạ.
"Cho chị sờ tai."
Cho nên hôn em, không hôn mèo.
Quý Hạ nhịn cười, sờ vào đôi tai mèo nhỏ đưa tới, mở miệng cố tình hỏi một câu:
"Vân Bạch không còn chuyện gì khác giấu chị sao?"
Quý Hạ nhìn đôi tai dựng lông kia.
Người thanh niên ngẩng đầu hơi đáng thương và tủi thân.
"Nếu em nói...có thì sao?"
Nói chuyện cũng rất đáng thương.
"Không muốn nói với chị sao?"
Quý Hạ chống cằm nhìn anh.
"Thực ra cũng không phải."
Nhưng mà sau khi nói ra thì không phải anh trở thành chú mèo tâm cơ rồi sao?
Dù thế nào cũng phải lừa người tới tay trước đã...
Tai mèo khi căng thẳng sẽ dựng đứng, tiếp đó anh kéo tay của Quý Hạ: "Phải, phải kết hôn, kết hôn rồi sẽ nói với Quý Hạ."
Lời nói này hơi lắp, nhưng tóm lại suy nghĩ trong lòng không có gì thay đổi, muốn lừa người về nhà.
Sao anh vừa mới nghĩ đã là như thế rồi?
Quý Hạ bị anh làm cho nghẹn một lúc.
Cô nghi ngờ nhìn anh.
Gấp gáp như thế sao?
Rốt cuộc là giấu cô chuyện gì chứ?
Dù sao thì cũng không thể là vì không “được” ở phương diện kia, nên muốn trói chặt cô để cô không thể quỵt nợ?
Quý Hạ cúi đầu, ánh mắt mập mờ lướt qua nơi nào đó của người thanh niên, giống như có suy nghĩ gì đó.
"Hạ Hạ đang nghĩ gì thế?!" Tiếng nói chán nản của chàng thiếu niên vang lên, cơ thể nghiêng nghiêng.
"Khụ..."
Hình như vừa rồi cô hơi giống bà cô lập dị.
"Không phải là vấn đề phản bội gì đó chứ?"
Quý Hạ mở lời dò xét: "Người nhà của em?"
"Em không có người nhà, đây là sự thật."
Vân Bạch trả lời nhanh chóng: "Không phải vấn đề phản bội gì đó, thật đó, Hạ Hạ....!kết hôn, chị, kết hôn với em, có được không?"
Ngay cả chị cũng gọi rồi.
Bị choáng váng bởi sự làm nũng của Vân Bạch, Quý Hạ suýt chút nữa đã trực tiếp đồng ý, nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần.
"Không có cầu hôn, không có nhẫn, không có hoa tươi, em cứ cầu hôn chị như thế à? Vân Tiểu Bạch? Lấy đồ ăn cho mèo của em làm nhẫn à? Nhân tiện túi đồ ăn cho mèo kia của em cũng sắp hết hạn rồi, em cho mèo lang thang ăn như thế sao?"
Đây không phải là lãng phí à?
Quý Hạ khá khó hiểu.
"Kệ, dù sao cũng là của em."
Vân Bạch lẩm bẩm, lục lọi trong túi áo.
Sau đó đuôi cũng lộ cả ra, cứ trực tiếp quấn lấy Quý Hạ, tay kéo lấy tay của Quý Hạ.
Đầu ngón tay cô bỗng dưng lạnh đi.
Quý Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn tinh xảo trang nhã trên ngón áp út của mình.
Cô nói là học thiết kế, nhưng không chỉ có ở mảng bánh, ngay từ ban đầu trang sức mới là hướng đi chuyên ngành của cô, khóa làm bánh chỉ là khóa học nháp nghiệp dư.
Chuyện này cũng liên quan tới việc làm ăn trong nhà, vì thế cũng không đến nỗi không phân biệt được.
Cô sững sờ một lúc.
Trong lòng cô theo bản năng suy nghĩ, con mèo này làm thế nào mà đổi được tiền mua chiếc nhẫn này nhỉ? Không thể nào ra ngoài bán thân đó chứ?
"Cầu hôn...phải quỳ một gối xuống đất sao?"
Vân Bạch không biết rõ những điều này, cũng chưa kịp tra cứu, hoặc là như Quý Hạ nói trước đó, anh cũng không nhớ rõ còn có chuyện cầu hôn này, chỉ biết cầu hôn phải có nhẫn.
Còn từ này thì dường như trong lúc anh lơ mơ ngủ từng nghe phim truyền hình nhắc tới, hình như là phải quỳ xuống cầu hôn nhỉ?
"Nhẫn của em đã đeo cho chị rồi."
Quý Hạ buồn cười mở miệng.
Mèo Vân Bạch cúi đầu suy nghĩ rằng chuyện này có phải bị mình phá hỏng rồi không.
Giây tiếp theo, đôi tai lông mềm được hôn một cái.
"Chị nói với người nhà rồi, người nhà chị không ở thành phố S làm việc mà ở thành phố bên cạnh, đợi cuối tuần này hoàn thành xong đơn này thì về nhà gặp bố mẹ với chị nhé?"
Vân Bạch nghe thấy giọng nói thì như mở cờ trong bụng.
Đêm khuya, Quý Hạ đã say giấc, vùi mặt vào trong lòng Vân Bạch.
Đôi mắt mở trừng trừng của Vân Bạch cũng đã có phần mệt mỏi.
Anh cúi đầu nhìn Quý Hạ, không kìm được cọ vào mặt của cô rồi lại chống người dậy, ngáp một cái, đứng dậy tới phòng khách.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi phải điều chỉnh một chút....!Không đúng, có lẽ phải nghỉ ngơi hẳn hoi, cả ngày mệt tới mức thời gian