Cậu Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 10


trước sau


Edit: Hanna
 
*góc pipa vạt dài viền đôi: là một kiểu may sườn xám với phần ngực áo được may vát từ chính giữa cổ áo chéo xuống một bên vạt áo, đường viền phía ngoài cùng chỗ nút cài là hai đường viền song song nhau.
 
“Cách làm góc pipa vạt dài viền đôi cũng không khó.” Kinh Di vừa cắt vừa nói với Hà Ngâm Hành: “Không được để lại đường may phụ ở mép viền của lớp ngoài cùng, chỉ giữ lại 0,5 cm gần phần nút cài. Cuối cùng cắt đi lớp ngoài cùng của đường may phụ.”
 
Máy điều hòa ngăn cách thời tiết mùa hè bên ngoài và không khí trong phòng thành hai thế giới tách biệt, bên ngoài nắng gắt như thiêu như đốt, tiếng ve kêu râm ran không nghỉ và bóng râm dày đặc. Nhiệt độ trong phòng lại mát mẻ thoải mái, một tấm vải lụa màu xanh đặt trên bàn cắt may màu đất sét được một đôi tay linh hoạt khéo léo cắt thành hình dạng thích hợp, đôi tay kia nhỏ xinh mềm mại, mười ngón tay trắng nõn không cần sơn móng tay, cũng không đeo trang sức, nhưng không hề đơn điệu, chỉ cảm thấy rất hài hòa phù hợp.
 
Tạ Ngọc Võng nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay kia, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm trước.
 
Cậu phát điên, lại dám hỏi thẳng cô - “thích em không?”
 
Kinh Di hơi giật mình chần chờ trong vài giây rồi thản nhiên mỉm cười: “Thích”.
 
Cậu còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy cô nói thêm.
 
“Với tư cách là một diễn viên, chị rất thích diễn xuất của cậu, cậu tranh thủ lấy thêm mấy lần “Ảnh đế” về nhà, nhất định Ngọc Ngô sẽ cười tươi hơn hoa.”

 
Hóa ra chữ “thích” của cô lại là ý này.
 
Không hề có tình cảm cá nhân trộn lẫn, chỉ đơn giản như thích một ca sĩ, không, còn không bằng Lý Phù Lâm, ít nhất khi cô nhắc tới cái tên Lý Phù Lâm, còn có cảm xúc hơi thẹn thùng.
 
Không giống như cậu, có lẽ, chỉ là một việc không thể không quản nên mới quan tâm chăm sóc cho em trai của bạn thân.
 
Rốt cuộc xa cách 6 năm, chỉ có một mình cậu trầm mê trong quá khứ, cũng chỉ có một mình cậu còn tưởng rằng tất cả vẫn không hề thay đổi, hóa ra ngay cả sự thân thiết đáng thương đó cũng đã bị thời gian bào mòn gần như không còn.
 
Không đúng, thân thiết cái gì, căn bản ngay từ đầu đã không có gì hết!
 
Vốn dĩ, cũng chỉ có một mình cậu luôn chờ đợi.
 
Kinh Di dạy rất nghiêm túc, Hà Ngâm Hành cũng nghiêm túc học, không ai phát hiện ra sự khác thường của Tạ Ngọc Võng, khi cậu phục hồi tinh thần lại, Hà Ngâm Hành đã bắt đầu cắt vải.
 
Sau khi Kinh Di chỉ ra chỗ thiếu sót mới nói một câu với Tạ Ngọc Võng: “Chỉ dùng để đóng phim mà thôi, cậu không cần tìm hiểu quá kĩ, chỉ cần nắm bắt hình thức là được, cậu xem động tác trên tay Ngâm Hàng rồi học lấy năm sáu phần là đủ.”
 
Lúc làm việc, Kinh Di rất khác so với bình thường, bỏ đi sự ôn hòa dịu dàng, thêm vào đó là sự nghiêm khắc, cực kì nghiêm túc, yêu cầu tương đối hà khắc đối với cả bản thân cũng như với người khác, là dáng vẻ Tạ Ngọc Võng chưa từng thấy qua.
 
Càng thêm ... mê người.
 
Cậu mỉm cười gật gật đầu, không còn suy nghĩ linh tinh.
 
Một buổi sáng cứ như vậy qua đi.
 
Buổi trưa có dì giúp việc tới nấu cơm, mấy hôm trước con gái dì ấy vừa sinh em bé nên xin nghỉ vài ngày, bây giờ trở lại đây thì nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đẹp trai, lại rất quen mắt, nhất thời không kịp phản ứng lại, sửng sốt nhìn chằm chằm vào cậu: “Chao ôi, cậu thanh niên này đẹp trai quá, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
 
Từ trước đến nay Tạ Ngọc Võng chưa từng thích giao tiếp với người lạ, bỗng nhiên gặp được một bà dì nhiệt tình như vậy cũng sẽ không chủ động nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi.
 
Mặc dù lạnh nhạt nhưng cũng đủ lịch sự lễ phép.
 
Dì giúp việc là một người hay nói, lại vô cùng nhiệt tình, lôi kéo Tạ Ngọc Võng mà nói không ngừng nghỉ, mặc dù Tạ Ngọc Võng không nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên cười đáp lại ngắn gọn.
 
Hà Ngâm Hành vừa lúc nhìn thấy cảnh này: “Dì ơi, trưa nay ăn gì vậy, cháu muốn ăn canh cá hôm trước đó.” Cô vội tiến lên giải vây.
 
Dì giúp việc vỗ đầu, lúc này mới nhớ ra còn chưa làm việc cần làm, vội vàng rời đi, trước khi đi còn không quên nói với tạ Ngọc Võng: “Dì làm canh cá thơm ngon lắm, lát nữa cháu nhất định phải ăn nhiều hơn mấy bát nhé.”
 
Tạ Ngọc Võng: “...Được ạ.”
 
Dì giúp việc chạy đi, Tạ Ngọc Võng nói lời cảm ơn với Hà Ngâm Hành, dù sao cô bé này cũng vừa giải vây giúp cậu.
 
So với Kinh Di, Hà Ngâm còn ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài hơn cô, từ nhỏ đến lớn, cô bé chỉ hứng thú với việc làm sườn xám, vì vậy trước đây cô cũng không biết tới Tạ Ngọc Võng, hiện tại biết, nhưng cũng là do Thường Thăng nói mới biết, hình như là một ngôi sao đang nổi tiếng, là bạn cũ của cô giáo, vì công việc mà tới nơi này học hỏi cô giáo một thời gian.
 
“Không có gì, em còn phải cảm ơn anh đã tặng em cuộn gấm Khinh Dung.” Hà Ngâm Hành cũng khách sáo đáp lại.
 
Lần này Tạ Ngọc Võng tới đây, cậu đã chuẩn bị tốt quà gặp mặt cho Thường Thăng và Hà Ngâm Hành, sách cho Thường Thăng, cuộn gấm cho Hà Ngâm Hành, quà tặng rất có ý nghĩa với từng người.
 
Tạ Ngọc Võng còn chưa kịp nói gì thì Kinh Di đã tới, thấy dáng vẻ khách sáo của hai đứa nhỏ, hào hứng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
 
Tạ Ngọc Võng thuận tay phủi nhẹ vài sợi tơ trên vai Kinh Di xuống: “Dì giúp việc kéo em nói chuyện phiếm, may mà có Tiểu Hà giải vây giúp em.”
 
Kinh Di mỉm cười dịu dàng: “Tiểu Hà? Võng Võng à, dựa theo quy tắc của nhà chúng ta, cậu phải gọi một tiếng “đàn chị” đó.”
 
Tạ Ngọc Võng ngây người, nhìn Hà Ngâm Hành mới 17 tuổi, khuôn mặt non nớt, đôi mắt thản nhiên nhìn cậu chăm chú, giống như đang đợi cậu gọi một tiếng “đàn chị”.
 
Kinh Di đứng bên cười cũng cười lém lỉnh nhìn cậu.
 
Cậu thở dài, không thể cười nổi, gọi Hà Ngâm Hành một tiếng: “Đàn chị.”
 
Gương mặt nhỏ của Hà Ngâm Hành trở nên nghiêm túc, nói: “Nhị sư đệ.”
 
Tạ Ngọc Võng: “......”
 
Không

biết đàn chị Tiểu Hà này có từng xem Tây Du Ký chưa.
—— —— ——
 
Thời gian buổi chiều đều thuộc về Tạ Ngọc Võng.
 
Phòng làm việc riêng của Kinh Di là một gian phòng vô cùng rộng rãi sáng sủa, bên trong có đầy đủ các công cụ cơ bản, trước đây Tạ Ngọc Võng vẫn cho rằng quá trình làm sườn xám truyền thống cực kì khó khăn phức tạp, nhưng mọi việc trong tay Kinh Di lại đơn giản như đang giơ tay lật trang sách.
 
Hai bàn tay, một cái kéo, một cái bàn là, một cây kim, vậy mà cô có thể biến một tấm vải dệt đơn giản thành một bộ sườn xám vô cùng xinh đẹp tinh xảo.
 
Hôm nay cô muốn dạy Tạ Ngọc Võng lấy số đo cơ thể người, loại trang phục như sườn xám có đặc điểm là cực kì tôn dáng, nhưng chiều cao cân nặng của mỗi người lại khác nhau, nếu muốn vừa người nhất thì chỉ có thể may đo tỉ mỉ.
 
Trong góc nhà có một ma-nơ-canh nữ bằng gỗ, Kinh Di cởi bộ sườn xám trên người “cô ấy” xuống một cách thuần thục chuyên nghiệp, treo gọn gàng sang bên cạnh.
 
Cô đưa bảng số đo trên bàn cắt may cho Tạ Ngọc Võng, bảo cậu đọc kĩ.
 
Tạ Ngọc Võng liếc mắt nhìn qua một cái, bảng so đo này gồm 42 mục: chiều dài áo, số đo ngực, cổ, eo...,  đều  yêu cầu số liệu chính xác.
 
Kinh Di cầm thước dây, vừa giảng lý thuyết vừa thực hành cho cậu xem cách lấy số đo một người, sau khi dạy một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Võng Võng, cậu sẽ diễn vai một sư phụ già có tay nghề lâu năm à?”
 
Tạ Ngọc Võng cho đáp án phủ định, nghệ nhân làm sườn xám chỉ là thân phận ngụy trang của nhân vật kia mà thôi: “Có cái gì khác nhau sao, cô giáo?”
 
Kinh Di cười, dường như cạm chịu cách xưng hô của cậu, noi: “Nếu là một người có tay nghề lâu năm thì không cần thước đo, dùng tay cũng có thể lấy được so đo cơ thể người.”
 
Dùng tay…..
 
Tạ Ngọc Võng mỉm cười, chuyên chú nhìn thẳng vào mắt Kinh Di: “Cô giáo, thật ra học trò cũng không rõ lắm, nếu không cô dạy học trò cách dùng tay để đo kích thước cơ thể nhé?”
 
Kinh Di: “Cái này phải dựa vào tích lũy theo thời gian, không phải chỉ dạy bằng lời nói là được.”
 
Tạ Ngọc Võng rũ mắt, che dấu khát vọng của bản thân, nói: “Chỉ học hình thức mà thôi, cô giáo dạy học trò đi.”
 
“Được rồi.”
 
Kinh Di tay cầm tay dạy cậu, đốt ngón tay trắng nõn như ngọc cầm lấy tay Tạ Ngọc Võng, lòng bàn tay mềm mại ấm áp, làn da mịn màng tinh tế, hô hấp của Tạ Ngọc Võng như đình trệ, hơi hối hận vì nhất quyết đòi học cái gọi là “dùng tay đo đạc”.
 
Căn bản chính là tra tấn.
 
Thật vất vả chịu đựng, nghe Kinh Di nói: “Cậu thử tự làm một lần đi.”
 
Làm sao có thể, căn bản cậu đâu có để tâm vào việc học, nơi nơi đều là mùi thơm của cô, tiếp xúc khoảng cách gần đến vậy, trong đầu cậu chỉ có hình bóng cô, không hề có chỗ trống cho con ma-nơ-canh bằng gỗ trước mặt này dù chỉ một chút xíu.
 
Tạ Ngọc Võng ngần ngừ một lát rồi nhận sai, nói: “Học trò … không nhớ.”
 
Kinh Di vẫn cực kì kiên nhẫn, không hề có dáng vẻ khó chịu, giải thích từng li từng tí cho Tạ Ngọc Võng biết, phải làm như thế nào mới giống một nghệ nhân làm sườn xám lâu năm có tay nghề tốt.
 
Mười lần, cuối cùng Tạ Ngọc Võng cũng học được dáng vẻ đó.
 
Kinh Di gật đầu, nói luyện tập nhiều thì sẽ tốt hơn.
 
Tạ Ngọc Võng quen việc lấy lòng Kinh Di, nở nụ cười tươi đẹp nhất với cô: “Đều do cô giáo dạy giỏi, cảm ơn cô.”
__________________


 
Ban đêm, trời Bắc Kinh không nhìn thấy một ngôi sao nào, bầu trời tối đen như mực, chỉ có vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng, đứng dưới tán cây, nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp lại càng thấy hiu quạnh hoang vu.
 
Trong sân, Tạ Ngọc Võng đang chúc Kinh Di ngủ ngon: “Cô giáo, tối nay trăng đẹp quá, ngủ ngon.”
 
Kinh Di nhìn ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời, không hiểu học trò nhỏ nhất của mình bị cận thị từ bao giờ rồi.
 
Trong phòng, Tạ Ngọc Võng nhận được cuộc gọi đến từ Bắc bán cầu.
 
“Này, đây có phải là số điện thoại của em trai tôi, người đã độc thân suốt 23 năm không?”
 
“······”
 
“Nghe nói nhà ngươi đã thâm nhập vào Đông Cung, canh giữ khuê phòng nhà người ta rồi hả?”
 
“Chị, có việc gì không?”
 
“Ơ, không có việc gì thì tao không thể gọi điện thoại cho em trai tao à?”
 
“Khi nào về?” Tạ Ngọc Võng xoa mũi, hỏi.
 
“Tin tức nhanh nhạy ghê, tao lập tức về ngay.”
 
“Ừ, lúc chị tới đây … đừng dọa cô ấy sợ.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện