Edit: Hanna
Phía sân sau còn hai phòng trống, một phòng bên cạnh phòng mà Kinh Di đang ở, một phòng khác cách xa hơn một chút nhưng ánh sáng tốt, Kinh Di ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định chọn căn phòng phía xa kia, dù sao thì cậu thiếu niên năm ấy đã trưởng thành rồi, vẫn nên tránh điều ra tiếng vào.
Thật ra cũng không cần dọn dẹp quá nhiều, chỉ cần dọn sạch giường và mang những đồ vật không cần thiết ra ngoài, căn phòng lập tức sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, nhưng đã lâu không có người ở nên không khí có mùi ẩm mốc cũ kĩ, Kinh Di treo túi thơm mà cô tiện tay làm xong vào hai ngày trước lên đầu giường, mở rộng cửa sổ và cửa chính để thông gió, chỉ sau chốc lát, căn phòng tràn đầy bầu không khí mới mẻ tươi mát.
Sau khi thu dọn xong, trên người Kinh Di cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, cô ngồi xuống ghế đặt trong sân, nhìn số điện thoại mới của Ngọc Ngô mới vừa được thêm vào trong di động, ngồi bất động một lúc lâu, vẫn không dám gọi vào số điện thoại kia.
Nghe Võng Võng nói, vào ngày thứ ba cô đi, ông nội Tạ xảy ra chuyện, bị xuất huyết não, bệnh tới đột ngột dọa sợ tất cả mọi người trong nhà họ Tạ.
Ông nội Tạ cả đời uy phong lẫm liệt, chỉ có hai người con trai, con trai lớn theo ông làm chính trị, con trai út chính là ba của Tạ Ngọc Võng và Tạ Ngọc Ngô chọn việc kinh doanh. Mặc dù hai anh em cũng là người xuất sắc, nhưng không tránh khỏi việc dựa vào uy tín của ba, ông nội Tạ là trụ cột trong nhà họ Tạ, việc không may này vừa xảy ra, nhà họ Tạ người ngã ngựa đổ, thật vất vả mới kiên trì thêm hai tháng thì không thể qua khỏi. Sau khi xử lý xong hậu sự, Tạ Ngọc Ngô mới có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho Kinh Di, nhưng chỉ nghe được câu nói tự động lạnh như băng “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được…” Sau đó, Tạ Ngọc Ngô bị ba mình cưỡng chế đi theo bên người, đã hai, ba năm ở bên Mỹ quản lí công việc của chi nhánh bên đó, bận đến nỗi không có một ngày nhàn rỗi.
Kinh Di nhìn dãy số kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể gọi đi, trước khi tới Bắc kinh, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi tới thời khắc này, nếu gọi thì cô cũng không biết nên nói cái gì.
Thôi, chờ thêm mấy ngày nữa vậy.
Đang mải nghĩ ngợi thì cô bé Hà Ngâm Hành kia bước vào sân sau.
Cô bé này theo Kinh Di đi từ Tô Châu tới đây, vẻ ngoài thanh tú xinh xắn, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã kế thừa phong thái của thế hệ trước, vô cùng lễ phép hiểu lễ nghĩa, tính tình hơi lạnh lùng nhưng lại cực kì tôn trọng người thầy là Kinh Di, chỉ kém coi cô là mẹ ruột mà phụng dưỡng.
Vừa vào sân sau đã gọi một tiếng cô giáo, Kinh Di ừ một tiếng đáp lại, hỏi một câu đã ăn cơm chưa, mỗi khi cô bé này bận rộn là chẳng thèm ăn cơm, nói bao nhiêu lần cũng vô ích.
Quả nhiên, Hà Ngâm Hành bày ra dáng vẻ đã phạm lỗi, cúi đầu nói: “Để cô giáo phải lo lắng rồi, em lập tức đi ăn ngay đây.”
Con bé này…..
Kinh Di sợ cô bé nghĩ nhiều nên không nói gì nữa, đánh phải hỏi một ít về việc học của cô bé: “Em làm nút bọc xong chưa?”
Lúc này Hà Ngâm Hành mới nhớ ra mục đích mình tới đây, cung kính nói: “Xong rồi, em đang muốn bảo cô giáo tới nhận xét chỉ bảo thêm đây.”
Mới ra khỏi sân sâu đã nhìn thấy Thường Thăng đứng đợi từ lâu, anh thấy Kinh Di và Hà Ngâm Hành đi ra, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Ngâm Hành làm xong nút bọc rồi à? Cô giáo ơi, tôi cũng muốn được học hỏi thêm.”
Học trò hiếu học không phải là chuyện xấu, Kinh Di cũng có lòng cho Thường Thăng nhìn thấy sở trường làm nút bọc của Ngâm Hành, hai người họ có thể bù trừ học hỏi lẫn nhau.
————————————--
Tạ Ngọc Võng dự định sẽ ở tòa nhà tứ hợp viện của Kinh Di trong một tháng, mặc dù người đại diện của cậu là lão Dương có lòng muốn nhắc nhở, nhưng lại không dám mở miệng, anh hợp tác với Tạ Ngọc Võng ba năm, nhưng lời nói không có trọng lượng, việc làm nhiều nhất là giúp Tạ Ngọc Võng đối phó với phóng viên, còn chuyện nhận vai diễn như thế nào, Tạ Ngọc Võng luôn luôn có chủ ý riêng, từ trước đến nay không cần anh lo lắng nhọc lòng.
Nghỉ ngơi gần một tháng cũng không sao, huống chi còn có lý do “Học tập may vá” để che đậy, nghĩ như vậy, anh cũng yên tâm hơn.
Chỉ là….
Lão Dương đắn đo mãi rồi vẫn mở miệng nói với Tạ Ngọc Võng: “Ngọc Võng, tổng giám đốc Tạ ở bên kia đại dương có gọi điện thoại cho anh.” Một tiếng “tổng giám đốc Tạ” này chính là chỉ Tạ Ngọc Ngô đang ở nước Mỹ xa xôi.
Tạ Ngọc Võng nghe xong vẫn rất lạnh nhạt thờ ơ, không hề có vẻ ngoài ý muốn, dường như đã sớm biết, cũng không hỏi lão Dương xem Tạ Ngọc Ngô nói cái gì, tiếp tục thu dọn hành lý, hận không thể mang toàn bộ gia sản tới chỗ Kinh Di, nói với lão Dương: “Chị ấy hỏi cái gì, anh cứ nói đúng sự thật, không cần phải giấu giếm.”
Tảng đá trong lòng lão Dương được buông xuống, anh chỉ sợ bản thân đã nói điều gì không nên nói với tổng giám đốc Tạ, hai chị em nhà này thì không có vấn đề gì, chỉ có anh là một người ngoài lại bị kẹp ở giữa thì khó xử không biết phải làm sao cho tốt, bây giờ Tạ Ngọc Võng cho phép rồi, tất nhiên không còn băn khoăn lo lắng, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy việc về