Cậu Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 12


trước sau


 
Edit: Hanna


 
“Anh nói ai tới?” Kinh Di còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi, kinh ngạc hỏi lại Thường Thăng, càng thêm nắm chặt cây kéo trong tay.

 
Tạ Ngọc Võng rút cây kéo từ trong tay cô ra, dường như muốn an ủi mà vuốt nhẹ đốt ngón tay của cô.
 
Thường Thăng trông thấy phản ứng của cô giáo thì phát hiện ra điều không ổn, nhớ lại vừa rồi anh vừa tiễn Đàm Tịch ra cổng không được mấy phút, tiếng gõ cửa lại vang lên, anh tưởng rằng Đàm Tịch đã đi rồi còn quay lại, không ngờ được lại là một cô gái vẻ mặt hung thần ác sát chống nạnh, trực tiếp giới thiệu mình là chị gái của Tạ Ngọc Võng, quen cửa quen nẻo mà xông thẳng vào trong, nghênh ngang ngồi vào ghế ở nhà chính.
 
Thường Thăng là người Bắc Kinh, trong lúc làm việc cũng ít nhiều từng tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu, cháu gái nhà họ Tạ là người như thế nào, anh đã từng nghe danh, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, anh vốn nghĩ lời đồn đãi không thể tin được, nhưng hiện tại gặp người thật, lại cảm thấy không phải giả dối.
 
Tạ Ngọc Ngô quả thật….cực kì có khí chất. 
 
“Cô giáo, cô Tạ nói….”
 
“Nói cái gì?”
 
“Nói bảo Tạ Ngọc Võng lăn ra đó gặp cô ấy.”
 

Nhưng thật ra Tạ Ngọc Võng chưa lăn ra ngoài, Kinh Di lại nhanh chóng nâng bước chân chạy tới sân ngoài, Tạ Ngọc Võng nhìn bóng lưng hoảng loạn chạy đi thì thở dài, bà chị đáng ghét này, rõ ràng trong lòng sốt ruột tới gặp Kinh Di, lại một hai phải lấy cậu làm bia đỡ đạn. 
 
Có thể thấy được là còn chưa nguôi giận, sợ rằng chị Kinh Di phải mặt nóng dán mông lạnh rồi.
 
Nhưng việc giữa con gái với nhau, tốt nhất cậu vẫn không nên nhúng tay vào.
 
Dù sao, chắc chắn chị gái cậu chẳng thể tức giận quá vài phút với Kinh Di.
 
“Đàn em à, cậu không...đi qua đó hả?” Thường Thăng cuối cùng vẫn không nói nổi từ ‘lăn’ kia.
 
Tạ Ngọc Võng ừ một tiếng, hỏi: “Đàn anh, trưa nay ăn gì vậy?”
…………


 
Kinh Di tới bên ngoài sảnh chính, từ xa đã nhìn thấy Tạ Ngọc Ngô, tất nhiên Tạ Ngọc Ngô cũng trông thấy cô, ánh mắt thong thả chậm rãi lướt qua người cô, dáng vẻ lạnh lùng.
 
Trong lòng Kinh Di vốn hoảng hốt, nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy, lại yên tâm hơn hẳn, cô ấy còn muốn tức giận thì chứng tỏ vẫn tốt.
 
Có thể làm sao bây giờ? Hai chị em nhà họ Tạ này đều ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dỗ dành.
 
Không giống Kinh Di, 6 năm qua đi, vẫn không hề thay đổi như năm đó, còn Tạ Ngọc Ngô bây giờ, không hề có hơi thở thiếu nữ, mà trực tiếp biến thân thành ngự tỷ*, ngực nở mông to, eo nhỏ chân dài, dùng từ ngữ của Bắc Kinh mà nói, chỉ có thể là câu - “Đại táp mật**”, nhưng cũng không hoàn toàn tương đồng, Tạ Ngọc Ngô đặc biệt có khí thế, đó là khí chất vương giả của người thượng vị mới có được không thể hoài nghi.
 
*ngự tỷ: những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.
**đại táp mật: Đại táp mật: 大飒蜜 là phương ngữ của Bắc Kinh, dùng để chỉ những cô gái có diện mạo xinh đẹp, da dẻ mịn màng, ngũ quan đoan chính, mi thanh mục tú, khí chất lớn, phóng khoáng thoải mái, không thấp kém cũng không cao ngạo, băng tuyết thông minh, giỏi ăn nói. Cách gọi khác: Mật, Táp Mật, còn có Tiêm Nhi Mật. (theo baidu)
 
“Ngọc Ngô.” Kinh Di dịu dàng gọi tên cô ấy.
 
Tạ Ngọc Ngô không thèm nhấc mông, bình tĩnh ngồi trên ghế, hừ khẽ một tiếng, lé mắt nhìn Kinh Di: “Cô là ai? Chúng ta quen nhau à?”
 
Vậy mà Kinh Di cười khẽ ra tiếng, hình như đáy mắt đong đầy nước mắt, làm nũng với cô ấy: “Ngọc Ngô, tớ rất nhớ cậu.”
 
Trái tim Tạ Ngọc Ngô mềm nhũn, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: “Nói đùa rồi, cô là ai vậy, người ngoảnh mặt đã biến mất 6 năm, tôi nào xứng được cô nhớ tới.”
 
“Xin lỗi.” Kinh Di chua xót trong lòng, nước mắt đã chảy xuống.
 
Tạ Ngọc Ngô đột nhiên đứng dậy, đi hai bước tới trước mặt Kinh Di, tức tới mức run giọng, lớn tiếng nói: “Kinh Di, cậu khóc cái gì, tớ còn chưa khóc đâu! 6 năm không thấy bóng dáng, không thèm để lại một câu, tin nhắn cũng không, điện thoại không nhận, cậu đúng là có bản lĩnh, chỉ có người nhà họ Liêu các cậu giỏi hả, nhà cậu không làm sườn xám thì tuyệt chủng hả? Cậu nghĩ mình là Tiểu Long Nữ chắc, lại còn đóng cửa nhà. Có phải cậu rất đắc ý không? Cậu muốn thế nào thì như thế ấy, cậu từ Tô Châu tới Bắc Kinh, hai chị em bọn tớ lập tức dung dăng dung dẻ vác xác chạy tới đây, còn biết nghe lời hơn cả chó!”
 
Kinh Di nước mắt lưng tròng ngoan ngoãn nghe Tạ Ngọc Ngô mắng mình, mặc cho cô ấy nổi giận.
 
“Trả lời đi!” Tạ Ngọc Ngô chọc chọc trán cô, thật sự dùng lực, Kinh Di lảo đảo một bước, không dám nói đau.
 
“Cậu nói đều đúng, tớ thật quá xấu rồi, đều là lỗi của tớ.” Kinh Di nói: “Ngọc Ngô, cậu đánh tớ một trận cho hả giận đi!”
 
Tạ Ngọc Ngô hung tợn nhìn cô, tức giận nói: “Lại đây, cho tớ ôm một cái!”
 
Khi Tạ Ngọc Võng tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Kinh Di bị Tạ Ngọc Ngô ôm vào trong ngực, vẫn còn khóc nức nở, Tạ Ngọc Ngô ngoài miệng đang mắng cô, nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô dễ chịu hơn.
 
Ngày phòng đêm phòng, chị gái khó phòng.
 
Tối hôm đó Tạ Ngọc Ngô ngủ trong phòng của Kinh Di.
 
Hiển nhiên Tạ Ngọc Võng không đồng ý, Tạ Ngọc Ngô liếc mắt lườm em trai, giống như thầm nói: “Làm sao, mày muốn thay thế chị đây à? Mày nằm mơ đi!”
 
Tạ Ngọc Võng bị chị gái chặn họng khiến cậu nói không nên lời, cũng không dám nhìn sắc mặt Kinh Di, nhanh chóng quay đầu chạy về phòng mình.
 
Nhiều năm không gặp, Tạ Ngọc Ngô có rất nhiều chuyện muốn nói với Kinh Di, đang than thở ngày tháng sống ở Mỹ không phải dành cho con người, di động vang lên tiếng báo có tin nhắn.
 
Là Tạ Ngọc Võng nhắn, chỉ có năm chữ “Chị, không được làm bậy.”
 
Có lẽ sợ cô ấy nói chuyện của cậu cho Kinh Di biết.
 
Tạ Ngọc Ngô càng thêm phiền muội, Tạ Ngọc Võng là người như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn người làm chị gái là cô, dứt khoát nhanh nhẹn, làm việc gọn gàng không vấy bùn dính nước, nhưng nhiều năm như vậy, cậu vẫn chỉ là một người thân trong gia đình, nhát gan lại do dự.
 
Tình thâm nên mới nhát gan sợ hãi, không dám đi sai một bước.
 
Nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, dựa vào tốc độ này của cậu, đừng nói có thể ở bên Kinh Di, chỉ sợ cậu còn chẳng dám tỏ tình.
 
Nếu không người chị gái là cô giúp cậu một phen?
 
Nghĩ như vậy, Tạ Ngọc Ngô hơi nghiêng người, ôm cánh tay Kinh Di, hỏi: “Cậu cảm thấy … Tạ Ngọc Võng thế nào?”
………….
 
Bây giờ Tạ Ngọc Ngô thật sự rất bận, lần này cô về nước cũng không phải chỉ vì Kinh Di, có thể dành chút ít thời gian để tới đây một buổi tối đã không dễ dàng gì, ở lại tới buổi trưa này hôm sau đã là cực hạn.
 
Tranh thủ thời gian buổi sáng, Kinh Di lấy số đo, chọn chất liệu vải cho Tạ Ngọc Ngô.
 
Cô có lòng muốn tự tay may một bộ sườn xám cho Tạ Ngọc Ngô.
 
Tạ Ngọc Võng học ở một bên, không biết tối hôm qua Tạ Ngọc Ngô nói cái gì với Kinh Di, trong lòng cực kì thấp thỏm không yên, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt, phải tỏ ra như bình thường.
 
Quả thật là diễn viên, Tạ Ngọc Ngô nhìn vẻ mặt mưa gió bất động của em trai mình, thầm nghĩ giải thưởng ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ đúng là không phải bỏ tiền mua.
 
Dù sao cũng đã ở đây nửa tháng, bây giờ Tạ Ngọc Võng có thể thuần thục phối hợp với Kinh Di, Kinh Di chỉ tay là cậu có thể cầm

lấy dụng cụ một cách chuẩn xác.
 
Tạ Ngọc Ngô mặc kệ cho Kinh Di túy ý làm, trong lòng bỗng nảy ra một kế, hỏi Kinh Di: “Kinh Di, Võng Võng học thế nào?”
 
Kinh Di còn bận việc trên tay, không ngẩng đầu lên, nói: “Võng Võng rất cố gắng, cũng không phải may vá thật sự, đủ để đóng phim rồi.”
 
Vẻ mặt Tạ Ngọc Võng đột nhiên trở nên nghiêm túc, hình như chị gái cậu sắp hố cậu!
 
Quả nhiên, Tạ Ngọc Ngô nói: “Thế à, công việc của Võng Võng cũng rất bận, hay là………”
 
Những lời phía sau từ “hay là” còn chưa kịp nói xong đã bị Tạ Ngọc Võng vội vàng cắt ngang, nghiêm túc nói: “Đóng phim là chuyện nghiêm túc, làm sao có thể qua loa đại khái, nếu em đã học thì phải làm tốt nhất có thể, mới không phụ lòng người xem và fan hâm mộ.”
 
Tạ Ngọc Ngô trừng mắt nhìn cậu một cái: “Thầy Tạ thật là chuyên nghiệp.”
 
Hai chị em vừa gặp mặt đã muốn cãi nhau, mỗi lần đều do Kinh Di giảng hòa, 6 năm trước như thế, bây giờ cũng vậy.
 
“Nếu không chuyên nghiệp đã không lấy được giải “Ảnh đế”, lại nói, Ngọc Ngô, thật ra Võng Võng rất có thiên phú làm sườn xám đấy, sau khi học xong, bảo cậu ấy làm cho dì và cậu mỗi người một bộ.”
 
Tạ Ngọc Võng phổng mũi nhìn về phía Kinh Di rồi mỉm cười, lại gần nói: “Cảm ơn cô giáo đã khen ngợi.” Ánh mắt cuốn hút, lại cố ý làm nũng, vô cùng ngoan ngoãn, chắc chắn người ngoài chưa bao giờ nhìn thấy một Tạ Ngọc Võng như vậy.
 
Kinh Di lại không sờ đầu cậu như trước kia vẫn hay làm, chỉ mỉm cười dịu dàng, không nói một lời.
 
Tạ Ngọc Ngô không kịp ăn cơm trưa, thư kí của cô đã lái xe tới đây chờ ngoài cửa.
 
Kinh Di vốn muốn đi tiễn cô ấy, nhưng Tạ Ngọc Ngô ngăn lại, nói ngoài trời rất nóng, bảo Tạ Ngọc Võng đưa ra một đoạn là được.
 
Trong lòng Kinh Di hiểu rõ hai chị em nhà này có chuyện muốn nói riêng với nhau nên cũng không kiên quyết phải làm.
 
Ra cửa, hai chị em thu lại dáng vẻ vui đùa cợt nhả.
 
Tạ Ngọc Võng cầm túi xách của Tạ Ngọc Ngô, nói: “Chị, đã điều tra xong về mảnh đất kia rồi. Sở dĩ bị tòa án niêm phong bởi vì một trong những công ty tái cơ cấu trước đây của Hoa Phong là một doanh nghiệp nhà nước bị phá sản, còn nợ một khoản. Mặc dù những năm gần đây đã trả được rất nhiều, nhưng đội ngũ lãnh đạo đã thay đổi một vài lần và nhiều vấn đề không rõ ràng. Trái quyền* trước đây của mảnh đất này đã bán cho Đức Thành một cách không minh bạch.”
 
*trái quyền: quyền lợi của bên cho vay, yêu cầu bên vay trả nợ và thực hiện hành vi theo đúng quy định của pháp luật.
 
Tạ Ngọc Ngô nhíu mày, nói: “Ý của mày là, Đức Thành đột nhiên nhảy ra là vì có dự mưu từ trước rồi?”
 
Tạ Ngọc Võng nói: “Đức Thành chỉ là người bị lợi dụng làm bia đỡ đạn, người đứng sau là ai, em còn phải tiếp tục điều tra.”
 
Tạ Ngọc Ngô gật đầu, nói câu vất vả rồi, mấy năm nay cuộc sống của cô coi như cũng thuận buồm xuôi gió, không thể không kể tới người em trai này đứng sau lưng bày mưu tính kế, chỉ điểm giang sơn, nghĩ vậy, cô nói: “Võng Võng, mày định khi nào mới về nhà, mặc dù ba không nói ra miệng, nhưng thật ra cũng hy vọng mày về nhà, đừng cãi nhau với ba nữa, mày là con trai mà còn giận dỗi với ba à?”
 
“Đợi một thời gian nữa.” Tạ Ngọc Võng trầm mặc một lát nhưng cuối cùng vẫn không cho một ngày cụ thể.
 
Tạ Ngọc Ngô cũng không ép cậu, hai chị em sóng vai mà đi, trong lòng vẩn vơ suy nghĩ.
 
Cuối cùng vẫn là Tạ Ngọc Võng không thể nhịn được, mở miệng hỏi trước: “Chị, tối hôm qua chị nói cái gì với chị Kinh Di thế?”
 
Tạ Ngọc Ngô nói: “Tao tưởng mày có thể nghẹn lại không hỏi chứ, mãi chẳng thấy nói gì, tao nói….”
 
“Chị nói cái gì?” Tạ Ngọc Võng mặt mũi trắng bệch.
 
“Cũng không có gì, tao hỏi cậu ấy cảm thấy mày thế nào.”
 
Trái tim Tạ Ngọc Võng rơi lộp bộp, hỏi: “Cô ấy, trả lời như thế nào?”
 
Tạ Ngọc Ngô lấy túi xách từ trong tay em trai, thở dài, nói: “Võng Võng, có một số việc không thể miễn cưỡng, nếu Kinh Di không có loại tình cảm này, cho dù mày có ở bên cậu ấy lâu hơn nữa cũng vô dụng, chỉ càng khiến cậu ấy khó xử hơn.”
 
Làm sao Tạ Ngọc Võng có thể không hiểu, chỉ là, hiểu thì có ích lợi gì? Nếu có thể, sao cậu lại chờ suốt 6 năm nay? Tại sao phải hao hết sức lực để làm diễn viên?
 
Đâu phải cậu thật lòng yêu thích nghề nghiệp này, chẳng qua là nhiều năm trước, khi cô ấy trông thấy Lý Phù Lâm, đáy mắt mơ hồ có một loại tình cảm gọi là nhiệt tình yêu mến.
 
Cậu hy vọng xa vời rằng, có một ngày, khi cô nhìn về phía cậu, cho dù không nhiều, nhưng chia cho cậu một chút xíu cũng được. 
 
“Cô ấy nói như thế nào?” Tạ Ngọc Võng mặt vô cảm, nhưng thanh âm lại bán đứng cậu, mất tiếng nặng nề.
 
Tạ Ngọc Ngô vỗ bả vai em trai mình: “Cậu ấy nói, cậu ấy có một đứa em gái, cũng là làm diễn viên, rất xứng đôi với mày.”
 
Lời này vừa nói ra, ý tứ còn gì không rõ chứ? Mặc dù Kinh Di không nhanh nhạy trong chuyện tình cảm, nhưng cũng không phải đồ ngốc, có lẽ trước đây còn chưa thể xác định hoàn toàn, nhưng nếu Tạ Ngọc Ngô đã hỏi cô ‘cảm thấy Tạ Ngọc Võng thế nào’, thì không khác gì nói thẳng ra, trong lòng cô đã nhiều ít hiểu được có ẩn ý trong đó.
 
Chỉ là không thể vạch trần một cách lộ liễu, vì vậy mới gán ghép Giang Bái Y và cậu thành một đôi.
 
Tạ Ngọc Võng cúi đầu, khóe miệng miễn cưỡng cong lên cười gượng gạo, đáy mắt như thời tiết rõ ràng đang độ tháng chín, mặt trời chói chang rực rỡ lại đột nhiên có tuyết rơi 
 
Cậu nói: “Chị, chị đi đi, em phải về rồi.”
 
“Võng Võng …”
 
Cậu cười: “Cô ấy muốn ném em ra xa ư, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được? Em đã chờ nhiều năm qua, vậy mà cô ấy muốn dùng một câu khiến em từ bỏ á, nằm mơ.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện