Edit: Hanna
Kinh Di có vẻ ngoài xinh xắn, từ hồi học nhà trẻ đã có một bé trai chỉ tên gọi họ muốn được nằm ngủ trưa cùng cô, khi học sơ trung (cấp hai), khuôn mặt nhỏ càng lớn càng có nét, đứng cạnh người khác càng thêm tỏa sáng, chính là người nổi bật nhất, nhưng lại vô cùng kì lạ chính là, không có nam sinh nào dám theo đuổi cô, những người ve vãn bên người cô thì không ít, nhưng lại không ai dám tỏ tình.
Cứ như vậy, chính là 27 năm trôi qua.
Thật ra bản thân Kinh Di không cảm thấy gì, tính tình cô vốn lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, kể cả với chuyện tình cảm, không nói ra miệng, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy loại chuyện yêu đương này còn không có ý nghĩa bằng việc may sườn xám.
Tạ Ngọc Võng, chính là một việc ngoài ý muốn.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới cậu thiếu niên này sẽ động tâm với mình, dù sao duyên phận giữa hai người cũng chỉ là một tháng ở cạnh nhau vào 6 năm trước, 6 năm sau, cậu chủ động tới tìm mình, cô cũng thật sự chỉ nghĩ do công việc yêu cầu phải học “làm sườn xám”, cô chỉ xem cậu như em trai mà quan tâm, chăm sóc, một phần cảm thấy chàng trai này rất ngoan ngoãn đáng yêu, phần còn lại là vì tình nghĩa với chị gái cậu.
Tới khi càng ở chung càng cảm thấy không thích hợp, nhưng không thích hợp như thế nào, cô lại không thể nói nên lời, còn tưởng rằng chính mình suy nghĩ quá nhiều, vì thế mọi việc vẫn tiếp diễn như thường lệ.
Mãi tới đêm hôm qua, Ngọc Ngô mở miệng hỏi một câu nói kia, cô mới có thể xác định rõ ràng.
Tạ Ngọc Võng, có lẽ thật sự tới vì cô.
Làm sao bây giờ?
Với tính tình của cô thì sẽ không có biện pháp gọn gàng dứt khoát mà nói với Ngọc Ngô một câu “tớ chỉ coi cậu ấy như một người em trai, sẽ không bao giờ ở bên nhau được”, đành phải uyển chuyển giới thiệu Bái Y cho cậu.
Buổi trưa, sau khi Tạ Ngọc Võng tiễn Tạ Ngọc Ngô ra cửa, Kinh Di nói với Thường Thăng, việc học nửa tháng sau này của Tạ Ngọc Võng sẽ giao lại cho anh.
Thường Thăng cảm thấy học trò nhỏ nhất này thật đáng thương, có tâm giúp cậu một lần, khó xử nói: “Cô giáo, cậu ấy đã học tương đối ở chỗ cô giáo rồi, đột nhiên thay đổi phương pháp khác, khả năng cao sẽ không thể thích ứng kịp.”
Mặc dù Kinh Di là người dịu dàng ôn hòa, nhưng từ trước đến nay một khi quyết định chuyện gì thì nói một không nói hai, sau khi nghe những lời đó chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thường Thăng một cái, nói: “Thường Thăng, anh cũng học được tương đối ở chỗ em rồi nhỉ?”
Thường Thăng nghẹn họng, vội vàng đồng ý: “Cô giáo yên tâm, cho dù không thích ứng được thì sao, anh nhất định có thể dạy cậu ấy thật tốt, không để cô giáo bị mất mặt đâu.”
Kinh Di ừ một tiếng, gọi Hà Ngâm Hành đến gian phòng dùng để làm việc của cô, chuẩn bị tĩnh tâm may một bộ sườn xám cho Tạ Ngọc Ngô.
Tạ Ngọc Võng trở lại sảnh chính, chỉ còn Thường Thăng đang đợi cậu.
Sự bất an trong lòng dâng lên tới cực đại, cậu vốn nghĩ bản thân có thể chịu được được lời từ chối và lạnh nhạt của Kinh Di, nhưng hóa ra chỉ là trốn tránh gặp mặt đã khiến cậu vô cùng khó chịu.
Sắc mặt cậu tái nhớt, thật vất vả mới nở một nụ cười gượng gạo: “Đàn anh….”
Thường Thăng vỗ vỗ vai cậu, thở dài nói: “Đàn em à, cô giáo giao cậu cho anh rồi.”
Tạ Ngọc Võng ừ một tiếng, nói một câu đã làm phiền anh rồi.
Dựa theo tính cách thích bám dính lấy Kinh Di của Tạ Ngọc Võng trước đây, Thường Thăng còn tưởng rằng cậu muốn phản kháng lại, không ngờ cậu lại nhẫn nhịn chịu đựng được, trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào, lập tức kể lại chuyện ngày xưa anh đã phải gian nan vất vả như thế nào mới xin vào học được với cậu, hi vọng có thể khích lệ cậu một chút ít.
Nhưng sau khi Tạ Ngọc Võng nghe xong một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Anh được tới nhà cô ấy rồi à? Em còn chưa từng….”
Kinh Di liên tiếp trốn tránh Tạ Ngọc Võng suốt một tuần.
Thật ra cũng không thể nói là trốn, Kinh Di vốn dĩ không thường xuyên tới phía trước nhà, cô vẫn luôn bận làm việc, chỉ dạy Hà Ngâm Hành ở sân sau, chỉ là sau đó bị Tạ Ngọc Võng quấy rầy làm loạn nhịp sống, hiện tại đã giao Tạ Ngọc Võng cho Thường Thăng, Thường Thăng lại ở sân thứ hai, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tới khi Tạ Ngọc Võng rời đi cũng không thể gặp cô.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Tạ Ngọc Võng thầm nói với bản thân.
Tranh thủ lúc Hà Ngâm Hành đi ra ngoài lấy vật liệu, Tạ Ngọc Võng đi vào sân sau.
Kinh Di bận rộn trong phòng làm việc, tóc dài buộc đuôi ngựa gọn gàng sau lưng, tóc mái tán loạn trên trán, hôm nay cô mặc một bộ váy hai dây bằng đỏ gạch làm nổi bật làn da trắng nõn cùng đôi vai thon gọn, mỗi khi cúi đầu, dường như có thể nhìn thấy khe rãnh mịn màng quyến rũ.
Bởi vì cách một lớp cửa sổ nên không thể nhìn rõ ràng, nhưng Tạ Ngọc Võng nhanh chóng dời mắt đi.
Đẩy cửa tiến vào, Kinh Di còn tưởng rằng Ngâm Hành đã trở lại, tiếp tục giảng tiếp chỗ vừa nãy: “Em nhìn chỗ này xem, lớp vải trong và lớp vải ngoài phải cân xứng trước sau rồi khâu lại đường giữa vai, phải ổn định nhắm ngay lớp vải trong, lót vải nhung, bên trong cổ áo là ba tầng vải, cuối cùng dùng mép nối cố định lại là được.”
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Kinh Di ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Ngọc Võng đang đứng cách xa hai mét, bình tĩnh nhìn cô.
Kinh Di nhíu mày, hỏi: “Sao cậu lại tới đây, không phải bảo cậu học với Thường Thăng sao?”
Tạ Ngọc Võng gọi tên cô: “Kinh Di”
Từ trước tới nay cậu đều gọi là chị Kinh Di, khi nào bướng bỉnh thì cũng chỉ